CHA VÀ CON - Trang 32

gì đâu? Em không cần nhìn thấy gì hết. Anh đứng dậy. Anh xin em, anh
nói. Không. Em sẽ không ở lại. Em không thể. Cô ấy đã đi để lại sự lạnh
lẽo như món quà cuối cùng. Cô ấy đã ra đi với sự quyết đoán đến lạnh lùng.
Chính anh đã dạy cô như vậy, chính anh đã dạy cô phải sắc bén hơn cả
thép. Và cô ấy đã đúng. Chả có gì để tranh luận ở đây cả. Đã hàng trăm
đêm, họ ngồi tranh luận cùng nhau về việc tự kết liễu cuộc đời với sự
nghiêm túc như những nhà triết học. Buổi sáng thằng bé tức dậy. Nó không
nói gì cả. Khi họ đã đóng gói xong đồ đạc và chuẩn bị lên đường, nó quay
lại nhìn nơi họ dựng trại buổi đêm. Mẹ đi rồi phải không cha? Thằng bé
hỏi. Ừ. Mẹ con đi rồi. Luôn thận trọng và hiếm khi ngạc nhiên trước những
điều lạ lùng. Một sự sáng tạo hoàn hảo để đạt được mục tiêu. Họ ngồi cạnh
cửa sổ, dưới ánh nến với chiếc áo thụng dài khoác trên người, vừa ăn bữa
khuya vào lúc nửa đêm vừa nhìn những ánh lửa trong thành phố. Vài ngày
sau, nàng trở dạ trên giường, trong ánh sáng yếu ớt của một chiếc đèn dùng
pin khô. Anh thấy đỉnh đầu đứa bé nhưng anh không chắc là có phải không.
Rồi anh đón được cái đầu. Máu dính thành vệt bết theo những sợi tóc đen
thẳng. Mùi hôi của phân non. Anh chẳng để ý gì đến tiếng khóc của nàng.
Bên ngoài cửa sổ là cái lạnh tê người, xa xa, lửa đang cháy ở phía đường
chân trời. Anh nâng cái hình thù đỏ hỏn trần truồng lên và cắt dây rốn của
nó bằng một cái kéo nhà bếp rồi cuốn con trai anh trong một cái khăn. Cha
có bạn bè không? Có chứ. Nhiều không ạ? Cũng nhiều. Thế cha có nhớ rõ
họ không? Có, cha nhớ. Thế họ đâu cả rồi? Họ chết rồi con ạ. Tất cả ạ? Tất
cả. Thế cha có nhớ họ không? Có. Chúng ta đi đâu đây cha? Chúng ta đang
đi về phía Nam. Dạ. Hai cha con phơi mặt trên đường cả ngày, chỉ nghỉ một
lát vào buổi trưa để ăn. Họ phải hết sức tiết kiệm chỗ lương thực ít ỏi của
mình. Thằng bé lôi cái xe tải đồ chơi của nó trong ba lô ra và dùng một cái
que nhỏ vạch những con đường trên nền tro bụi. Nó giả tiếng xe và cho nó
đi một cách chậm rãi. Ngày hôm ấy khá ấm áp, hai cha con ngủ vùi trong
lớp lá, đầu gối lên ba lô. Anh đang ngủ thì chợt tỉnh giấc. Có một điều gì đó
bất thường quanh đây. Anh nằm nghiêng người, áp tai xuống đất nghe
ngóng rồi thận trọng nhỏm dậy, tay đặt trên súng sẵn sàng. Anh nhìn xuống
thằng bé và khi quay lại thì đã thấy thấp thoáng bóng dáng của một toán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.