ngon đấy – thằng bé bảo lão. Lão thôi không bấu tay lên đầu nữa. Đôi mắt
kẹp nhẹp của lão chớp chớp. Đôi mắt xanh xám mở đục trũng sâu vào trong
hai hố mắt. Da lão nhăn nheo, đen đúa, đầy tro bụi. Ông cầm đi – thằng bé
nói. Những ngón tay cáu bẩn trơ xương của lão lẩy bẩy quắp lon đồ ăn rồi
ghì chặt vào ngực. Ông ăn đi, nó ngon lắm đấy – thằng bé nói và nhẹ nhàng
dùng tay ra hiệu. Lão nhìn xuống cái lon, quặp chặt lấy nó và nâng lên. Mũi
lão phập phồng. Những móng tay vàng ệch quờ quạng bên ngoài lớp kim
loại. Rồi lão dốc nó lên và uống. Nước ứa ra cả bộ râu bẩn thỉu. Lão hạ cái
hộp xuống nhai trệu trạo. Khi lão nuốt, đầu lão cứ giần giật. Cha ơi, cha
nhìn kìa – thằng bé thì thào. Cha đang nhìn đây. Thằng bé quay lại nhìn
anh. Cha biết con định nói gì nhưng câu trả lời là không. Cha biết con định
nói gì ư? Chúng ta không thể cho ông ta đi cùng. Không thể. Con biết. Con
biết ư? Vâng. Vậy thì tốt. Thế chúng ta có thể cho ông ấy ăn nữa không?
Để xem ông ấy có ăn hết chỗ này không đã. Họ nhìn lão già ăn. Khi đã ăn
hết, lão ta ngồi ôm cái lon rỗng nhìn nó thèm thuồng như thể nó sẽ lại đầy
lên. Con định cho ông ta gì nữa? Theo cha thì chúng ta nên cho ông ấy cái
gì? Cha không nghĩ là chúng ta nên cho ông ta gì cả. Thế con muốn thế
nào? Chúng ta sẽ nấu ăn và ông ấy có thể ăn cùng. Ý con là chúng ta sẽ
nghỉ qua đêm bây giờ. Vâng. Anh nhìn lão già và nhìn dọc đường. Thôi
được. Nhưng sáng mai hai cha con mình sẽ đi tiếp. Thằng bé im lặng. Đấy
là điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm rồi con ạ. Dạ vâng. Đồng ý là đồng
ý. Sáng mai con không được kỳ kèo nữa đâu đấy. Kỳ kèo là gì ạ? Có nghĩa
là con sẽ xin cha một điều gì khác nữa và hai cha con mình sẽ phải tranh
luận về vấn đề đó. Cha không muốn có một cuộc tranh luận nữa. Được chứ.
Vâng ạ. Tốt. Họ giúp ông lão đứng dậy và đưa cho lão cái gậy. Lão chắc
chẳng nặng đến 45 cân. Lão vẫn đứng đó với một vẻ đầy nghi hoặc. Anh
lấy cái lon từ tay lão và quăng nó vào rừng. Lão cố gắng đưa cái gậy cho
anh nhưng anh đẩy ra. Lần cuối ông ăn là khi nào? Anh hỏi. Tôi không rõ.
Ông không nhớ ư? Tôi vừa mới ăn lúc nãy. Ông có muốn ăn tối với chúng
tôi không? Tôi không biết. Sao ông lại không biết? Ăn cái gì mới được cơ
chứ? Có lẽ là một ít thịt bò hầm với bánh quy và cà phê. Vậy tôi phải làm
gì? Kể cho chúng tôi xem trái đất đã đi đến đâu chẳng hạn. Gì cơ? Không,