Chương 13
Hai cha con không biết trả lời câu đấy thế nào. Lão ta quệt cổ tay lên mũi
và đứng đó chờ đợi. Lão ta không có giày và thay vào đó lão lót chân bằng
bìa các tông, quấn một lớp giả rách rồi buộc dây màu xanh xung quanh. Tất
cả những cái thứ vá víu ấy đều trông cực kỳ ghê tởm, hoặc đã bị toạc hoặc
thủng lỗ chỗ. Đột nhiên mặt lão sọm hẳn đi. Lão vịn vào chiếc gậy tre, run
rẩy khuỵu xuống bên mép đường. Lão ngồi với một bàn tay ôm lấy đầu.
Trông lão chẳng khác gì một đống giẻ rách bị văng ra khỏi một cái xe. Hai
cha con tiến lại gần và nhìn lão. Lão lập bập: Thưa ngài. Thằng bé ngồi
xổm trên nền đất và đưa tay ra chạm khẽ vào vai lão. Ông ấy đang sợ, cha
ơi, ông ấy đang sợ, thằng bé nói. Anh hết nhìn lên lại nhìn xuống con
đường. Nếu đây là một cuộc mai phục và ông ta là mồi nhử. Ông ấy đang
hoảng sợ thật cha à. Con nói với ông ta là chúng ta không làm gì hại ông ta
cả. Từng ngón tay bẩn thỉu của lão già bấu chặt lấy đầu, lão không ngừng
run lên bần bật. Thằng bé nhìn cha. Hình như ông ta nghĩ là chúng ta không
phải người thật. Thế ông ta nghĩ chúng ta là gì. Con cũng không biết.
Chúng ta không thể dừng lại ở đây được, con trai, chúng ta phải đi thôi. Ôi
cha ơi, ông ấy đang rất sợ hãi. Cha không nghĩ là con nên đụng chạm gì
vào người ông ta. Có lẽ chúng ta có thể cho ông ấy một chút gì đó để ăn.
Anh đứng nhìn ngược xuôi khắp con đường rồi nhìn xuống lão già. “Chết
tiệt”, anh lẩm bẩm. Có khi lão sắp hóa thành thánh còn anh và con thì bị
biến thành cây. Thôi được – anh nói. Anh tháo tấm bạt nhựa, cuốn nó lên,
lục lọi trong đống đồ hộp của hai cha con rồi lấy ra một lon hoa quả dầm.
Anh thò tay vào túi áo rút ra cái mở hộp, giật nắp lon rồi quay lại con
đường. Anh ngồi xổm xuống và đưa cái lon cho thằng bé. Không có thìa hở
cha? Chúng ta sẽ không dành thìa cho ông ấy. Thằng bé cầm cái lon và đưa
nó cho lão già. Thằng bé nhẹ nhàng: Ông ơi, ông cầm lấy đi. Lão già ngước
mắt lên nhìn thằng bé. Nó ra hiệu cho lão cầm lấy hộp. Trông nó như đang
cố dỗ dành một con kền kền già kiệt sức bên đường và cho nó ăn. Nó rất