CHAI THỜI GIAN - Trang 304

"Hôm nay, bố không chắc là có nên vẫn giận mẹ con vì đã làm vậy với

chuyện học của con không."

"Nhưng con vẫn không thích Luật," tôi thú nhận.

"Ta không cần phải thích tất cả những gì ta làm." Bố giơ tay gõ đầu

tôi. "Cứ làm hết khả năng của con là tốt lắm rồi."

"Đây mới là cái khó khăn nhất." Ning xen vào với một giọng quá trang

nghiêm khiến tất cả chúng tôi lăn ra cười.

Tôi không biết bố đi về lúc nào, nhưng khi tôi cố tìm ông giữa sự hỗn

loạn của người người nhà nhà chụp ảnh trước cửa hội trường, bố đã đi mất.

Tôi vẫn luôn giữ gìn cẩn thận chiếc đồng hồ cát Jom tặng. Mặc dù

bụng nó đã nứt và mờ, hai đầu gỗ cũng bắt đầu nứt vỡ, những hạt cát vẫn
chảy xuống mỗi khi tôi lật ngược nó lại.

Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu hỏi cũ ấy, rằng nếu tôi có thể giữ thời

gian đứng yên, liệu tôi có thể có được tất cả những gì mình mong ước -
những ngày đêm trong căn nhà cũ bên sông nơi mẹ ngồi ôm hai đứa tôi đợi
bố về cho đến khi mặt trời lặn bên kia khúc quanh của con sông, để lại
chúng tôi trong bóng tối cô đơn đáng sợ, hay cái khoảng thời gian đầy ắp
tiếng cười và trò vui mà tôi, Porm, Chai, và Eik đã có cùng nhau... Tôi vẫn
còn nhớ những ngày chúng tôi đi bộ trên con đường rợp bóng cây kèn
hồng; những ngày nắm tay nhau làm thành một đoạn xích để một đưa với
ra rìa đầm lầy hái đài sen rồi chia nhau ăn; những ngày túm cặp của nhau
không cho đứa nào lên xe buýt trước; và tất cả những ngày Jom cùng tôi
sánh bước, khoác trên vai hộp đàn đến quán cóc, nơi mà chúng tôi sẽ nhét
hàng đống xu vào máy hát nghe "Chai thời gian" hết lần này đến lần khác.

“Nếu cất được thời gian trong chai

Điều đầu tiên tôi mong được làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.