CHAI THỜI GIAN - Trang 72

“Cháu có thích ăn giá không?” cô hỏi trong lúc đẩy một cái tủ con vào

góc phòng ngủ. “Cô sẽ xào ít giá và nấu canh đậu phụ cho cháu nhé. Tối
nay cho cô để ít đồ của cô ở lại đây được không? Mai cô sẽ dọn tủ này để
cháu dùng. Ning có đến không? Nếu con bé cũng đến thì tốt quá, nó sẽ bầu
bạn với cháu, nhưng cô sẽ cho con bé ở phòng này và sắp xếp phòng mới
cho cháu.”

“Cháu ở đâu cũng được,” tôi uể oải nói. “Cháu không đói. Cháu muốn

ngủ.”

“Thế à?” Waeo ngừng kê dọn và liếc nhanh tôi. “Thế cô sẽ đi lấy cho

cháu một cốc Ovaltine để đêm cháu không bị đói.”

“Cảm ơn cô.” Tôi đến bên giường, ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ - ô

cửa sổ duy nhất trong phòng - ra điều rằng tôi sẽ không nói thêm câu nào
nữa.

Waeo gật đầu hiểu ý. Cô gượng cười rồi yên lặng ra khỏi căn phòng,

để tôi một mình đám chìm trong sầu muộn và nhưng suy nghĩ rối ren.

Nghĩ ngợi quá nhiều và khó ngủ khiến sáng hôm sau tôi tỉnh dậy thấy

đầu đau như búa bổ và cơ thể rã rời. Tôi gượng rời khỏi giường, tắm rửa,
thay đồ rồi lục tìm những quyển tạp chí cũ của bố để giết thời gian trong
khi đợi bố và Waeo, nhưng chẳng chữ nào lọt vào đầu. Tôi nghĩ về mẹ và
Ning. Họ đang làm gì giờ này? Ning đã dậy chưa hay còn ngủ nướng? Mẹ
đã thôi khóc chưa? Không biết chừng mẹ đang ngồi cười hỉ hả với người
đàn ông đó...

Bố không nhắc đến chuyện xảy ra tối qua. Ông băng quanh mặt nhưng

trông khá hơn nhiều rồi. “Sáng nay con có đi đâu không?” bố vừa nhấp cà
phê vừa hỏi tôi.

“Chắc con đi gặp bạn,” tôi lầm bầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.