CHAI THỜI GIAN - Trang 71

Mẹ giơ cao cây đàn. Bà siết chặt cần đàn đến nỗi cánh tay bà run lên

thấy rõ. Bố vẫn đứng chôn chân xuống đất, miệng mím chặt. Mẹ trừng mắt
nhìn bố một lần nữa rồi quay người dùng tất cả sức lực giáng cây vĩ cầm
vào góc tủ kính. Những mảnh đàn vỡ vương vãi khắp nơi. Mẹ lại quay về
phía bố và, ngay trước đôi mắt không tin nổi của tôi, quật những gì còn lại
của cây đàn ngang mặt bố. Máu đỏ sậm lập tức ộc ra từ vết thương. Mẹ lúc
này sợ đến mất hết thần sắc, thả rơi cây đàn, chực lao tới chỗ bố, nhưng rồi
vội vã quay lưng lại ngồi sụp xuống ghế mây bưng mặt khóc mà không
quay lại nhìn bố lấy một lần.

Tôi chậm chạp khuỵu xuống sàn. Khắp xung quanh tôi là những mảnh

đàn vỡ. Tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra ở đây hay đầu óc mình đang
nghĩ gì, nhưng có một thứ đã tan nát không bao giờ còn có thể hàn gắn lại.

Bố đứng trơ ra như tượng, rồi từ từ quay lại nhìn tôi. Chỉ còn đau đớn

sâu sắc và tuyệt vọng trong đôi mắt ấy. “Bố sẽ mua cho con cái mới.”
Giọng bố nghe như trôi từ nơi nào xa xôi.

“Không cần,” tôi làm bầm cúi đầu để che dòng lệ đang dâng lên. “Con

không cần cái nào khác.”

“Nat...” Bố bước tới chỗ tôi siết chặt vai tôi cố an ủi.

“Nat...” mẹ nói mà không nhìn cả bố lẫn tôi. “Thu dọn những gì mày

cần rồi đến ở với bố mày...” Giọng mẹ lạc đi như đang cố nén tiếng khóc,
rồi dịu lại: “... một thời gian.”

“Mẹ,” tôi gọi, nhưng mẹ không nói thêm gì cả.

Tôi hất tay bố ra rồi chạy khỏi phòng.

Chúng tôi đến nhà bố lúc gần mười giờ đêm. Waeo trông có vẻ rất hào

hứng với sự xuất hiện của tôi trong nhà. Cô lập tức biến phòng kho bên
cạnh cầu thang thành phòng ngủ cho tôi, đầy đủ giường gấp, chăn màn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.