CHÂM NƯƠNG - Trang 5

『Châm Nương』—— 03

【03】
Cho tới tận hôm qua.
Trong thời gian này, Mã Thủ xin nghỉ phép, ru rú trong nhà cả ngày, sống
bằng những hộp cơm ship đến. Gã còn nhớ, tối qua mình đặt một bát
malatang.
Malatang là canh thập cẩm “nóng và cay tới tê lưỡi”, bắt nguồn từ Tứ
Xuyên, rất nổi tiếng ở các thành phố lớn.
Thời đại này quán ăn nào chẳng tranh thủ mọi thời cơ để marketing tuyên
truyền, đồ ăn ship đến đính kèm một tấm danh thiếp cũng không lạ.
Chắc dụ dỗ người ta “quay lại lần sau” chứ gì. Đã định vứt đi rồi, chẳng
biết ma xui quỷ khiến thế nào gã lại liếc mắt qua một cái.
Cái liếc ấy khiến gã nhận ra, tấm danh thiếp không hề liên quan đến
malatang hay bất kì một loại đồ ăn nào khác. Nhưng nó liên quan tới gã.
Mặt trước danh thiếp là mã QR quét tải APP, mặt sau là quảng cáo, dưới
hàng chữ “Tìm thầy bắt bệnh hết buồn” là hình vẽ một người đàn ông
đương ủ ê rầu rĩ. Quan trọng là người đó giống gã y xì đúc, từ đôi mắt, cái
mũi đến vết thương hình tròn méo mó vẹo vọ, lổm ngổm bọ ruồi.
Tim gã như ngừng một nhịp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Mã Thủ nao nao
gọi điện cho quán ăn và shipper nhưng đều nhận được câu trả lời: “Đâu,
bên mình không gửi kèm danh thiếp mà.”
Tắt máy rồi, gã cầm danh thiếp ngồi thẫn thờ bên bàn, ngay cả bát malatang
thơm lừng cũng không buồn ăn, cứ mặc đấy cho nước dùng nguội ngắt, bề
mặt khô lại thành một lớp váng mỏng. Bất chợt, nó khiến gã liên tưởng đến
nguyên lý của mọi loại cạm bẫy trên đời: Chỉ cần sa một chân, ắt sẽ trượt
dài trong vũng bùn tăm tối.
Chuông báo nửa đêm vang lên, ánh đèn dây tóc ngả màu ảm đạm, Mã Thủ
có thể thấy khuôn mặt mình dưới thứ ánh sáng trắng xanh tai tái không
khác gì một hồn ma.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.