CHẬM RÃI - Trang 69

nhường mẫu mực.

Người ta không phải dễ dàng mà rút được cái dằm ra. Có thể chế áp nỗi

đau, xua đuổi nó, vờ như không nghĩ tới nó nữa, nhưng sự giả vờ đó là cả
một sự cố gắng. Nếu như Vincent có say sưa nói về Sade và những cuộc truy
hoan của ông ta thì vì anh muốn tìm cách lãng quên sự xúc phạm mà cái anh
chàng bảnh bao vận đồ ba mảnh đã bắt anh phải chịu, hơn là để làm hư hỏng
Julie.

“Nhưng em biết rất rõ điều đó, anh nói và lại ôm ghì lấy cô mà hôn. Em

biết rất rõ rằng em sẽ thích điều đó”. Và anh muốn trích dẫn cho cô nhiều
câu, gợi lại cho cô nhiều đoạn mà anh biết được qua cuốn sách phóng đãng
có tên gọi là Triết học trong phòng khách phụ nữ.

Sau đó họ lại đứng lên đi dạo tiếp. Mặt trăng lớn nhô ra từ cành lá.

Vincent nhìn Julie và đột nhiên anh thấy mê hồn: luồng ánh sáng trắng làm
cho cô gái đẹp như một nàng tiên, một vẻ đẹp tinh tế, mong manh, trinh
trắng, xa vời. Bỗng dưng, chính anh cũng không biết vì sao, anh hình dung
ra lỗ đít của cô ta. Đột ngột, bất ngờ, hình ảnh ấy hiện ra và anh không tài
nào thoát khỏi được nó nữa.

Ôi, cái cửa hậu giải phóng! Chính nhờ nó mà cái anh chàng mặc ba

mảnh (rốt cục, rốt cục!) đã hoàn toàn biến mất. Điều mà nhiều cốc uýtki
không làm được thì một cái cửa hậu đã hoàn thành trong nháy mắt! Vincent
ôm ghì Junlie hôn lấy hôn để, mân mê bầu vú của cô, ngắm nhìn vẻ đẹp tiên
nữ của cô nhưng vẫn không thôi hình dung ra cửa hậu của cô. Anh rất thèm
được nói với cô rằng: “Anh mân mê bầu vú của em nhưng anh chỉ nghĩ đến
cửa hậu em”. Song anh không thể nói thế được, lời nói cứ mắc lại ở miệng.
Anh càng nghĩ về cái cửa hậu của cô thì Julie càng trở nên trắng trẻo, trong
suốt, thần tiên hơn khiến cho anh không thể nào mở miệng nói to lên những
lời ấy được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.