CHẠM VÀO NỖI NHỚ - Trang 12

chối. Nhưng nghĩ về chuyến bay khứ hồi của mình, tôi đã mạnh dạn đưa
cho em mẩu giấy nhỏ, Cho anh địa chỉ mail nhé! Em nheo mắt cười tinh
nghịch, Có duyên nhất định sẽ gặp lại, anh đi chuyến tàu này thì sẽ hay gặp
em. Tôi toan mở lời thì em đã nói nhanh lời tạm biệt và bước xuống xe. Tôi
lặng lẽ nhìn theo bóng em và mọi thứ cứ khuất dần về phía sau…

Tôi trở về Việt Nam hai ngày sau đó, cũng đã đôi lần đi trên chuyến tàu

của ngày hôm trước, chẳng vì một lẽ gì rõ ràng và thuyết phục. Đôi lúc tự
cười với đôi mắt dáo dác tìm gương mặt đáng yêu ấy, giữa biển người này,
dễ gì gặp lại nhau. Cũng đã nhiều lần tự nói với bản thân, tại sao lại nhớ lâu
đến thế, nhưng nhận ra câu hỏi ấy thật ngớ ngẩn. Nỗi nhớ chẳng bao giờ
cần lý do. Những gì đã từng có với em, cho tới hôm nay, tôi luôn mong
được lặp lại. Nhưng cuộc sống mà, đâu phải lúc nào cũng được như con
người ta mong muốn. Nó vẫn cứ trôi đi và chúng ta vẫn phải tiếp tục. Như
tôi bây giờ, lại mang nỗi nhớ bất lực ấy cùng đi làm, cùng giải quyết công
việc, cùng an ủi nhau, cùng chuẩn bị thật tốt cho cuộc gặp gỡ đối tác quan
trọng vào ngày mai.

* * *

Những tia nắng đầu hạ chiếu xiên qua khung cửa kính của căn phòng

nhỏ. Đôi cánh mềm mỏng của bông dã yến thảo khẽ rung rinh đón chào gió
thoảng sớm mai. Nhiên mỉm cười với ngày mới, hôm nay cô có một cuộc
gặp đối tác rất quan trọng. Đây là dự án đầu tiên cô phụ trách, mọi tâm sức
đều dành cho các bản kế hoạch. Bởi vậy mà ngay từ khi về nước tiếp nhận
công việc, Nhiên đã miệt mài chuẩn bị. Cô không muốn có bất kỳ chi tiết
nào bị lỗi, dù chỉ là nhỏ nhất. Hài lòng với hình ảnh cô gái tóc búi cao gọn
gàng, môi phớt hồng và bộ đồ công sở trang nhã, nhẹ nhàng trong gương,
Nhiên xếp tập hồ sơ vào chiếc túi xách khổ to, tự tin bước ra ngoài.

Nắng Sài Gòn, nắng đượm mồ hôi của một thành phố vội vã và tấp nập.

Qua cửa xe, Nhiên bỗng thấy nhớ người nơi ấy, là nhớ hơn mọi ngày, nhớ
để hoài niệm. Có thể bây giờ anh cũng giống như dòng người ngoài kia, hối
hả, tất bật với guồng quay của cuộc sống, đã quên đi cô bé khóc nức nở vì
nhớ nhà hôm nào. Mấy ai nhớ được phút bất chợt của xúc cảm? Có lẽ chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.