CHẠM VÀO NỖI NHỚ - Trang 47

khóc bên album ảnh cũ, Dương đã ngồi xuống kế bên, lặng lẽ lau từng giọt,
từng giọt. Thế nhưng nước mắt lại cứ thế tuôn ra, trào dâng như từng mảnh
vụn trong lòng

- Khiết à! Đừng chờ anh. Hãy cứ bình yên bên một ai đó giống như em

muốn. Anh không biết phải làm gì để em như trước. Anh…

Tôi càng khóc nhiều hơn, nghẹn ngào và nức nở. Tôi không còn có thể

nghe thấy bất cứ điều gì anh nói nữa. Bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng cười
ngày xưa và câu nói vừa rồi từ anh. Nó làm tôi đau và nuối tiếc đến nao
lòng. Với tôi, khi ấy, tất cả như những giọt nước mắt rơi - tan vỡ. Anh ôm
tôi, như thể sau đó sẽ mất nhau mãi mãi. Chúng tôi cứ ôm nhau như thế mà
chẳng thể nói gì hơn cho nhau.

Cho đến bây giờ, tôi cũng không thể biết điều gì đã thực sự xảy ra giữa

chúng tôi.

Có lẽ con người ta thường đòi hỏi ở nhau những thứ rất khó định nghĩa.

Bao lâu là mãi mãi? Bao nhiêu cho vừa? Tuổi trẻ với tình yêu chân thật và
mong muốn có nhau trong đời cũng không thể giữ lại nhau. Anh cố gắng
trở thành người chồng tương lai mà tôi mong muốn, còn tôi cứ khư khư
bóng hình cũ để rồi lạc mất nhau ngay trước ngưỡng cửa hạnh phúc sum
vầy…

* * *

Cơn gió bất chợt thổi tới. Dường như những câu chuyện kể lại thường

bớt đau lòng hơn khi chúng đang diễn ra. Gió thổi rồi lại tan nhanh. Chúng
nhắc nhở tôi về điều luôn rõ ràng trong cuộc sống hữu hạn này, chẳng gì là
nguyên vẹn mãi mãi. Tôi vẫn gửi vào trong đó bao lời nhớ nhung và ước
nguyện bình an tới anh bởi nỗi nhớ ấy quá đỗi dịu dàng khiến tôi không
đành lòng quên. Và tôi cũng luôn tin rằng, anh vẫn dành cho tôi niềm yêu
thương ấy. Đôi khi tình yêu chỉ đơn giản là nỗi nhớ, niềm thương dung dị
như vậy, để nhau trong những bình yên của kỷ niệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.