CHẠM VÀO NỖI NHỚ - Trang 64

không có mình, có lẽ người ấy sẽ lẻ loi, rồi cứ ôm tất cả vào lòng mà tự
nuôi dưỡng đơn côi, sợ người nếu biết điều sâu thẳm trong tim mình mà
lạnh lùng khước từ, rời xa mãi mãi. Khi ấy, ngay cả điều đơn giản nhất là
được ở cạnh bên cũng không còn nữa. Thà rằng tự mình bắt đầu, tự mình
nhung nhớ, tự mình yêu thương luôn cả phần người để còn có thể được đưa
lối về, được biết người buồn hay vui, hạnh phúc hay không.

Lòng tự hỏi tình đến từ đâu và liệu có được lâu bền. Đánh đổi tất cả cho

một cuộc tình không thể thấy kết quả như vậy có đáng không, để rồi một
ngày nào đó, tất cả chỉ còn là bức tranh đã nhạt màu mà cả ta và người đều
buông lòng phủ lên đó tấm khăn trắng xóa của lãng quên. Thế mà lâu nay
vẫn có bao người đành lòng thả trôi nhiều thứ đáng lẽ có được để nương
mình phút chốc trong tình vay mượn. Hóa ra không phải tình yêu là sợi dây
trói buộc tâm can con người, thứ khiến trái tim nặng trịch u khuất lại chính
là những tâm niệm cố chấp của bản thân. Có buông bỏ mới có thể nắm giữ.
Con đường hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.