rồi chết chỉ bởi vì một thay đổi nhỏ trong kế hoạch ăn tối của em mười lăm
năm nữa?
Nhưng thay chồng tương lai? Cố tình? Hậu quả thật không lường trước
được!
“Thừa nhận đi,” Emma nói. “Chắc cậu cũng sẽ làm thế nếu cuộc đời của
cậu cũng tệ như tớ.”
“Không,” tôi đứng lên. “Tớ không làm thế. Cậu không biết cậu đã thay
đổi điều gì khác nữa đâu Emma. Chuyện này rất nguy hiểm, Emma à.”
“Xem ai đang nói kìa,” Emma nói. “Cậu thộn mặt ra khi trông thấy
Sydney hôm qua. Cậu có như thế không nếu cậu chưa hề biết cậu sẽ lấy con
bé đó?”
“Tớ đang nói về chuyện thay đổi tương lai mà,” tôi nói.
Emma cười phá lên. “Được, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu làm
điều gì đó khác ở hiện tại? Nó thay đổi tương lai! Cậu cũng đã làm giống
tớ.”
“Không giống, và cậu biết là như thế,” tôi nói. “Đó chỉ là phản xạ thôi,
còn cậu cố tình gây ra một thay đổi kinh khủng. Cậu thực sự muốn học ở
Tampa State. Tớ thấy cậu và Kellan xem nó thật kĩ trong cuốn tư vấn đại
học, và cậu đã bảo nơi ấy gần nơi bố cậu đang sống. Nhưng giờ cậu quyết
định sẽ không học ở đấy nữa? Bọn mình cần làm đúng những điều mà bọn
mình đã quyết định trước khi lên Facebook.”
“Tại sao chứ?” Emma nói, và tôi có thể thấy em sắp khóc. “Để tớ có một
kết cục là thất nghiệp ở tuổi ba mốt như lần đầu tiên bọn mình lên mạng
hay sao? Hay nổi khùng lên với ông chồng toàn xài tiền của tớ khi tớ có
việc làm?”
“Phức tạp hơn thế nhiều,” tôi nói. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu khi cậu thất
nghiệp rồi chỉ ngay ngày hôm sau lại có một công việc tốt? Hay có thể là,
khi chồng cậu nhận ra rằng cậu nổi đóa về chuyện anh ta mua iPad gì đấy,
anh ta trả lại nó ngày hôm sau. Emma à, tất cả những gì cậu trông thấy đều
là những mẩu vụn nhỏ xíu của tương lai thôi.”