28
JOSH
S
ydney Mills hỏi xin số điện thoại của mình!
Tôi phóng vèo qua cửa trước, tót lên lầu để vào phòng.
Sydney Mills hỏi xin số điện thoại của mình!
Vẫn chưa có ý nghĩa gì, nhưng tôi cần chấp nhận hiện thực. Sẽ bắt đầu
bằng một cuộc gọi, rồi đến đám cưới, con cái và một ngôi nhà ở Crown
Lake. Tôi sẽ làm công việc của một nhà thiết kế đồ họa, và tôi sẽ có một
chiếc xe đẹp. Một chiếc BMW hay vì chúng tôi sẽ về nông thôn chơi nên sẽ
có một chiếc Chevy Tohoe. Hay cả hai? Mười lăm năm nữa, có thể tôi sẽ
lái chiếc gì đấy lạ lùng mà bây giờ tôi thậm chí cũng không hình dung
được.
Giường tôi vẫn bừa bộn, mấy chiếc áo thun vung vãi khắp sàn. Đây
không có vẻ gì là căn phòng của người Sydney Mills sẽ gọi. Nhưng sẽ! Và
Sydney có thể gọi vào bất kì lúc nào.
Điện thoại đâu rồi?
Tôi chầm chậm xoay một vòng nhìn khắp phòng. Nếu điện thoại reo, tôi
sẽ đào tung mọi thứ trong phòng lên mới hòng tìm ra nó, nhưng nếu tôi
nhấc máy chậm quá thì sao? Nếu vì không thể gọi được cho tôi, cô ấy lại đi
tán chuyện với một đứa nào đấy rồi hai người họ bắt đầu hẹn hò thì sao? Có
thể cuối cùng bọn họ sẽ lấy nhau và gã đó sẽ cướp mất những kì nghỉ ở xứ
nhiệt đới của tôi?
Tôi nhấc sợi dây điện thoại màu xám lên bằng ngón tay trỏ rồi lần theo
nó theo suốt chiều dài tấm nệm, nhặt lên mấy chiếc tất màu xám và áo sơ
mi. Cuối cùng, tôi hất tờ tạp chí Thrasher sang một bên và chiếc điện thoại
mong đợi hiện ra.