34
EMMA
C
ody cười với mình.
Anh đang mặc một chiếc áo thun màu xanh xanh có chữ DUKE vắt
ngang ngực. Ai cũng biết anh được nhận vào đây với suất học bổng điền
kinh toàn phần. Như thường lệ, trông anh rất thoải mái với mái tóc màu hạt
dẻ bờm xờm, mắt xanh nhạt, và một vệt nhăn mờ mờ trên cằm.
“Thế nào?” Anh hỏi.
Tay mình bắt đầu run. Kellan nghĩ mình tôn sùng Cody quá mức, nhưng
anh hoàn toàn xứng đáng được như thế.
“Rất ổn,” mình chuyển mấy cuốn sách từ hông bên này sang bên kia.
“Vậy… tiết sau anh học môn gì?”
“Nhiếp ảnh,” anh đáp.
“Vui nhỉ?” Mình vân vê mặt dây chuyền hình chữ E trên cổ. “Em học
Lịch sử thế giới.”
Im lặng một chút. Mình chợt nhớ đến chuyện một ngày kia mình sẽ có
một công việc đáng kính trọng và một người chồng cứu sống người. Dẫu là
sự hiện diện của Cody khiến tâm trí mình chao đảo, mình cũng cố gắng có
được sự tự tin mà một ngày kia mình sẽ có.
“Sau đó anh có tập chạy không?” Mình hỏi. “Hôm qua em nghỉ.”
Anh gật đầu. “Thảo nào anh nhìn thấy em chạy trong công viên.”
“Anh nhìn thấy em?”
Mình ra công viên chạy ngay khi Josh về. Mình không chịu được việc
ngồi trong phòng với chiếc máy tính sờ sờ trước mặt mà không được lên
Facebook vì đã trót giao kèo với Josh là mình sẽ không lên khi không có