3
EMMA
L
úc ăn tối mình cứ miên man suốt về Emma Nelson Jones. “Khó mà
biết được đây là phô mai ít béo,” mẹ mình hớn hở nói với dượng Martin khi
gắp miếng pizza. “Lê thay cho xúc xích phải không nhỉ? Ngon thật.” “Ừ,”
dượng Martin tán đồng.
Cả nhà vừa ăn tối trên chiếc bàn gấp vừa xem Seinfeld. Thứ Năm nào hai
người cũng ghi lại vào băng VCR để tối thứ Bảy mở ra xem. Mình nhón
tiếp một miếng pizza rồi để vào đĩa mình.
“Cẩn thận đấy,” dượng Martin nhắc nhở. “Thảm mới,” mẹ đế thêm.
Chương trình tạm ngưng nhường chỗ cho quảng cáo.
Nhanh như cắt, dượng Martin nhích sát lại, vuốt ve cánh tay mẹ. Mình
không ưa cảnh đó. Bê đĩa bằng một tay, tay kia chộp cốc sữa, mình lên
thẳng phòng.
Mình ngồi xếp bằng trên giường, vừa ăn pizza vừa nhìn chằm chằm vào
màn hình chờ kiểu tường gạch đang chạy trên máy tính. Có thể chuyện này
không phải là trò đùa hay virus. Biết đâu thật sự là có một người phụ nữ
khoảng ba lăm tuổi tên là Emma Nelson Jones. Chị ấy đã học tại trường
phổ thông trung học Lake Forest cách đây đã lâu và tình cờ trùng ngày sinh
với mình. Nhưng cho dù những sự trùng hợp đó là thật thì tại sao chị ấy lại
xuất hiện trên máy tính của mình chứ?
Mình nhấc điện thoại lên, quay số của Josh. Mình nhớ số của cậu ấy nên
không cần nhìn vào danh mục trên tấm ván xốp. Nhưng mình gác máy.
Chắc Josh không muốn bị lôi vào chuyện này đâu. Chẳng phải cậu ấy đã
vội vã ra khỏi phòng mình ngay khi có cơ hội đó sao.