“Tao không bao giờ muốn làm Kellan bị tổn thương. Lần trước chỉ là tao
chưa sẵn sàng thôi.”
“Nhưng mày có thể hiểu tại sao Emma lo lắng rồi đấy,” tôi nói. “Cái lần
hai đứa mày chia tay, Kellan đã quỵ ngã.”
Tyson nhặt lên một trái bóng màu đỏ, ném nó vào cầu trượt màu xanh da
trời. Nó lăn lên rồi rơi xuống lòng hồ.
“Tụi tao thích nhau,” rốt cuộc nó lên tiếng. “Và hai đứa tao đã suy nghĩ
rất nhiều suốt cả năm nay. Tao không biết hai đứa nên làm gì khác.”
Tôi không biết nói với nó thế nào. Tyson đang đấu tranh tư tưởng xem
liệu nó có nên yêu lại cái người nó đã từng yêu không. Tình huống của tôi
thì khác. Tôi nghĩ mình đang phải lòng Sydney, và có vẻ như mọi chuyện
đang xảy ra theo thứ tự lớp lang. Nhưng khi nghĩ về tương lai của mình, tôi
không chắc tôi muốn nó sẽ đi đến đâu.
* * *
Đèn ngoài hiên đã bật sáng khi tôi về đến nhà. Tôi dựa tấm ván trượt vào
cửa trước rồi lục túi tìm chìa khóa. Tôi có thể nghe thấy tiếng bố mẹ nói
chuyện với nhau trong nhà. Có thể họ sẽ không nói lời nào với tôi khi tôi
bước vào, nhưng sẽ nhìn đồng hồ, để cho tôi biết là tôi về sát giờ quy định.
Nhà Emma tối thui. Đèn bên ngoài đã tắt hết, trên lầu cũng thế. Chỉ có
một ánh sáng yếu ớt hắt ra từ phòng khách ở tầng dưới.
Tôi băng qua sân cỏ giữa hai nhà, lắng nghe tiếng chuông gió treo ở hành
lang nhà Emma. Hôm dượng Martin treo nó, Emma phàn nàn rằng ngay cả
tiếng ồn ào từ dượng cũng thâm nhập vào cuộc sống của em.
Tôi khẽ khàng bước tới gần cửa sổ phòng khách nhà em. Chính giữa
phòng, Emma đang nằm ngủ trên trường kỉ, gối đầu lên cánh tay. Mặt em
hướng về phía ti vi nhưng ti vi đặt ở góc như thế, tôi không biết em đang
xem cái gì.
Tôi nhớ Emma. Ngay cả khi hai đứa không nói chuyện gì với nhau, ngay
cả khi em đang nằm ngủ thế kia, tôi ước sao ngay lúc này mình có thể ngồi
trên trường kỉ với em.