“Chính xác,” mình hưởng ứng. “Mười lăm năm nữa tớ sẽ bị bệnh thần
kinh, đó là lí do tại sao chồng tớ không muốn sống với tớ nữa.”
Josh ngả người ra ghế và khoanh tay trước ngực. Khi cậu ấy làm thế
trông cậu ấy thật giống anh trai. Từ năm ngoái đến giờ mình chưa gặp lại
anh David, nhưng anh luôn là người vui vẻ, mọi người đều cũng quý anh.
Những đứa con trai muốn anh ấy là anh trai tụi nó, còn những đứa con gái
thì chen chúc nhau để được lọt vào mắt anh.
“Nghe này Emma. Tớ nghĩ…” Josh nói, nhưng rồi lại thôi.
“Cứ nói đi.”
Josh chỉ tay về phía màn hình: “Bọn mình không biết chắc Emma Nelson
Jones là ai hay những điều bọn mình đang trông thấy đây đích xác là gì.
Nhưng ngay cả khi mọi thứ là thật đi nữa thì cậu cũng chả hiểu được đâu.”
Có tiếng đóng cửa trước. Josh và mình nhảy bật ra xa máy tính.
“Emma?” Mẹ gọi. “Dượng Marty bảo đã khóa cửa lúc mẹ và dượng ra
ngoài rồi cơ mà, sao…”
“Không có gì đâu mẹ ạ,” mình nói lớn ra. “Josh ở đây.” “Hai đứa đã lập
địa chỉ email cho mẹ và dượng chưa đấy?” Mẹ hỏi.
“Một phút nữa được không mẹ? Josh đang giúp con tìm tài liệu cho…
bài tập về nhà.”
“Được,” mẹ nói. Mình nghe tiếng bước chân đang lên lầu. “Nhưng các
con làm sớm rồi nghỉ đấy. Mai còn đi học nữa.”
Không thể để mẹ trông thấy được. Mình chồm lên nhấp vào dấu X nơi
góc trái của màn hình. Giọng nói cài sẵn vang lên: “Tạm biệt.”
Mẹ đi ngang qua, vẫy tay rồi về phòng ngủ.
Josh cầm lên chìa khóa có móc Scooby-Doo. Cậu ấy dừng ở cửa và quay
lại nhìn mình.
“Sao thế?” Mình hỏi.
“Tớ không nghĩ cậu nên xem trang này một lần nữa một mình,” cậu ấy
nói. “Biết đâu đó là trò đùa ác ý hay…” Mình lại muốn khóc.
“Bọn mình giao kèo là chỉ xem cùng nhau thôi nhé,” cậu ấy nói.