phía Cody.
“Xem anh ta kìa!” Cody bảo. “Suýt nữa thì gây ra tai nạn mà giờ lại còn
chĩa ngón tay đó vào anh nữa.”
Tim mình như muốn vọt ra ngoài, còn hai tay thì run lẩy bẩy.
“Còn em thì nên thả lỏng người sau tiếng hét vừa rồi đi,” Cody nói. “Hét
thế thì được gì chứ.”
Cody cho xe chạy vào bãi đỗ xe của khu mua sắm Lake Forest rồi tắt
máy. Anh bước ra khỏi xe, mình cũng ra theo, để cái ba lô trên xe. Cody
không đả động gì đến sợi dây chuyền của mình khi cả hai vào trong cửa
hàng, nên mình cũng không nhắc đến nó nữa.
* * *
Khi cả hai trở lại xe, tiếng xe rung lên có vẻ tốt hơn hẳn. Chỗ khắc trên
chiếc nhẫn của Cody trông thật hoàn hảo, và người thợ kim hoàn bảo anh kí
tên vào một trang báo có ảnh của anh và một bài báo viết về chuyện anh
sắp sửa tham gia giải đấu cấp tiểu bang. Mình cố làm ra vẻ ngạc nhiên khi
anh đưa mình xem trang báo, vì mình có một trang báo như thế trong ngăn
kéo ở nhà rồi.
Khi Cody cho xe chạy trên đường cao tốc, anh với tay vào hộc để đồ trên
xe, lấy ra một cuộn băng khác. Lần này những ngón tay anh cọ vào đầu gối
mình.
“Em biết không,” anh nói, “nhà của chú thím anh ở trên đường này này,
và họ có dàn âm thanh ác chiến lắm. Em có muốn qua đó xem thử cái băng
thu kia nghe ở nhà họ thì có hay hơn không?”
Lòng mình rộn ràng.
“Đừng lo,” anh nói thêm. “Hai người đó làm nha sĩ và lúc nào cũng điên
cuồng với công việc. Họ không có ở nhà.”
“Anh có chắc là họ sẽ không thấy phiền chứ?”
“Không đâu. Chú của anh cho anh giữ chìa khóa dự phòng mà.”
Cody cua trái và chạy vào con đường với những ngôi nhà lớn hai bên và
cả những cây mới trồng. Anh đỗ xe trước một căn nhà màu trắng nguy nga,