CHẠM VÀO TƯƠNG LAI - Trang 31

6

JOSH

K

hi đang nặn kem ra bàn chải tôi nghe tiếng Emma đóng cửa xe và

khởi động máy. Sáng nay thức dậy tôi nghĩ bụng sẽ đi nhờ xe em để hai
đứa có cơ hội nói chuyện, nhưng tốt hơn hết là tôi nên giữ khoảng cách. Sự
khước từ bao giờ cũng gây tổn thương, mà sự khước từ ấy lại đến từ người
bạn thân nhất thì không gì tổn thương hơn.

Emma tắt máy. Tôi nhìn ra cửa sổ. Em đang xăm xăm đi trở vào nhà.

Cửa sổ phòng ngủ của em đối diện với cửa sổ phòng tắm trên lầu nhà tôi,
nên tôi có thể trông thấy em lôi hộp đàn saxophone ra khỏi tủ đồ. Lúc nhỏ
tôi thường viết mấy mẩu tin bằng bút dạ rồi đứng ở cửa sổ này giơ lên cho
Emma đọc bằng chiếc ống nhòm màu hồng. Tôi vẫn còn giữ cái hộp đựng
mấy mẩu tin đó trên bàn trong phòng, nhưng tôi chắc là em đã bán cái ống
nhòm ở một trong những buổi bán đồ nhà không dùng nữa nào đó như cách
gia đình Nelson vẫn thường làm.

Tôi súc miệng rồi nhổ đi, nghe Emma khởi động lại máy. Vài giây sau,

nó lại tắt. Lần này, em đóng cửa cái rầm. Tôi thấy tội nghiệp cho Emma,
nhưng không nhịn được cười. Em tin vào những gì bọn tôi đọc được trên
máy tính là cuộc sống của em mười lăm năm sau. Cho dù tôi muốn tin một
điều như thế là có thật thì một trong hai đứa bọn tôi cũng cần giữ thái độ
hoài nghi.

Tôi đóng vòi nước nhìn ra bên ngoài. Cái cốp xe của Emma đang mở

tung và em ném đôi giày thể thao màu bạc lên trên cái hộp đàn saxophone.
Em dập mạnh cốp xe xuống nhưng nó lại nảy bật trở lên ngay khi em vừa
quay đi.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.