CHẠM VÀO TƯƠNG LAI - Trang 51

khác. Nếu anh và mình có gì đó với nhau, mình có thể hình dung được một
điều là mình sẽ không bao giờ muốn kết thúc. Anh có sức hấp dẫn đến thế
kia mà.

“Cuộc đua kết thúc rồi hả?” Graham hỏi, không biết từ đâu phóng ào tới

bên cạnh mình. Cậu ta đang mặc quần soóc thể thao màu xanh da trời cùng
chiếc áo thun cộc tay màu trắng - bộ vẫn thường mặc mỗi khi đến phòng
tập tạ. Người cậu ta nhễ nhại mồ hôi khiến cho cái đầu mới cạo bóng nhẫy.

“Vừa xong,” mình đáp. Mình duỗi hai chân và khom người xuống cho

đến khi đầu chạm gối. “Ta thắng.”

“Cậu dẻo nhỉ,” cậu ta bảo. “Khiến cho đầu óc bọn con trai nảy ra toàn ý

nghĩ đen tối.”

Có lẽ cậu ta ngỡ là mình đang thích đùa, nhưng mình đứng lên cáu kỉnh:

“Sao cậu cứ đến đó làm gì vậy?” “Đến đâu?”

“Cậu biết chỗ nào rồi mà.”
Graham nhún vai. “À này, mấy đứa bạn định kéo nhau tới sân bóng chày

đó. Cậu muốn đi không?”

Mình nhìn quanh tìm Josh và Tyson, hi vọng hai cậu ấy sẽ đến giải cứu

mình. Josh và mình chưa có kế hoạch gì cụ thể nhưng mình đã tính hai đứa
sẽ gặp nhau ở chỗ này rồi cùng về nhà với cái máy vi tính.

Mình lại nhìn sang chỗ Cody. Anh vẫn đứng với con bé lúc nãy, nhưng

đang hí hoáy viết gì đó vào cuốn sổ. Anh xé ra một trang và đưa cho con bé
kia. Con bé mỉm cười và ôm anh tạm biệt, tay nấn ná hơi lâu nơi eo lưng
của anh. Chắc chắc hai người sẽ mau chóng làm tình với nhau thôi.

“Có,” mình nói với Graham, chộp lấy ba lô rồi đứng lên. “Đi nào.”
* * *
Tụi bạn của Graham đi đâu cả lúc hai đứa mình tới sân bóng chày, bèn

ngồi xuống chiếc ghế băng dành cho cầu thủ dự bị. Mình nằm gối đầu vào
lòng cậu ta và cậu ta luồn tay vào trong áo mình, cố lần tới chỗ chiếc áo nịt
ngực. Mình đẩy tay cậu ta ra.

“Tớ đang nhiều mồ hôi,” mình bảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.