* * *
Hai đứa tới Photomat lúc chín giờ mười. Anh chàng đứng đằng sau quầy
có mái tóc lưa thưa và ánh mắt mệt mỏi. Mình điền tên và một số điện thoại
vu vơ bên ngoài phong bì rồi cho chỗ phim vào đó.
“Anh rửa giúp mấy tấm ảnh này trước khi đóng cửa được không ạ?”
Mình hỏi, đẩy lui đẩy tới tấm ván trượt bên dưới chân.
Anh ta nhìn mình uể oải. “Để đấy.”
Mình phốc lên vỉa hè. “Tớ không nghĩ anh ta làm khẩn trương đâu.”
“Nghe anh ta bảo sẽ cố mà.”
“Không, anh ta bảo: “Để đấy.” Có nghĩa là anh ta để mặc đấy cho vũ trụ.
Và đây không phải chuyện của vũ trụ. Chuyện này là của anh ta!”
Josh dận chiếc ván trượt rồi phóng đi, mình lao theo, băng qua bãi đỗ xe.
Hai đứa ngồi lại trên một vạt cỏ dưới cái đồng hồ hiển thị thời gian và nhiệt
độ luân phiên nhau. Chỗ này tối thui và bọn đom đóm lập lòe bay xung
quanh. Mình cởi giày pa tanh, nằm xuống cỏ, ngửa mặt lên trời.
“Nhớ lúc bọn mình thường chơi T-ball[1] ở đằng kia không?” Josh hỏi.
[1] Trò chơi khởi đầu cho môn bóng chày, dành cho các em nhỏ từ 4-8
tuổi.
Mình nằm sấp, chống cằm nhìn sang công viên Wagner nằm bên kia
đường đối diện với trung tâm mua sắm. Năm nọ, bố mình làm huấn luyện
viên cho đội Little League của bọn mình. Em cùng cha khác mẹ của mình,
Rachel, mới có năm tuần tuổi, nhưng mình tự hỏi liệu bố có huấn luyện cho
con bé khi nó đủ lớn để chơi hay không.
Mình hất hàm về phía ngôi nhà màu trắng xinh xắn giữa dãy nhà trệt.
“Cody sống ở đấy,” mình nói.
“Tớ biết,” Josh bảo. “Cậu biết?”
“David trước đây có chơi với anh của Cody. Bọn mình đã đến đấy tiệc
tùng. Anh trai anh ta, cũng kì quặc lắm, nhưng không phải là một gã thô tục
như vậy.”
“Cody đâu có thô tục!” Mình cãi. “Cậu đâu có biết anh ấy.”