22
JOSH
T
ôi ngồi vắt vẻo trên thành của lòng chảo trong sân sau nhà Chris
McKella. Tôi đung đưa hai chân trong khi Tyson trượt từ đầu bên này sang
đầu bên kia. Chris tốt nghiệp năm ngoái, nhưng bố mẹ anh ấy vẫn cho bọn
tôi đến chơi. Bình thường, hầu hết những người đến chơi ở lòng chảo này
đều đã học lớp mười hai. Họ chấp nhận hai đứa tôi vì lúc nào cũng mang
pizza tới.
Ngồi bên cạnh tôi là một đứa chưa từng chơi ván trượt, nó hỏi đủ thứ
trên trời dưới đất.
“Sao gọi là lòng chảo?”
Nó đến đây cùng bạn gái, con bé vừa trượt xuống từ đầu bên kia.
“Sao? Mày không biết à?”
“Tao thấy nó như cái dốc hình chữ U,” nó bảo.
Hai mắt nó lim dim, còn đầu thì gật gù. Tôi thắc mắc không biết hôm
nay nó hút bao nhiêu cần sa rồi. Dù cho lí do gì đi nữa, tôi vẫn cảm thấy
không trả lời không được. “Nếu mày lấy một cái lòng chảo nữa, đặt úp lên
cái này thì mày sẽ có một vòng tròn hoàn chỉnh, giống như một cái ống,”
tôi giải thích. “À mà, tao thấy hình bầu dục thì đúng hơn.”
“Vậy thì mày biết mày nên gọi nó là gì bây giờ rồi chứ?” Mặt nó trở nên
nghiêm trọng ghê gớm. “Nửa hình bầu dục.”
Tôi trượt xuống lòng chảo, lấy cái ba lô và thêm cái đứa này nữa vào
trong danh sách “Tôi tự hỏi tương lai của…” mà bây giờ đã lên đến con số
ba mươi bảy. Bắt đầu là Tyson, rồi tới anh trai, bố mẹ, vân vân, cuối cùng
là đứa học cùng khối, Frank Wheeler, cái đứa từng huênh hoang rằng nếu