CHẠM YÊU - Trang 117

tôi lại đang ở băng ghế sau xe, trong giỏ xách.

- Tôi có một cái, - tay trống ngập ngừng, - nhưng tôi chỉ dùng nó trong
trường hợp cấp bách thôi.

Cả hai chúng tôi cùng đưa mắt nhìn anh ta, rồi Dexter đứng dậy, đưa tay vỗ
vào phía sau mái đầu đỏ ấy như kiểu nhóm hài Three Stooges.

- Anh khờ John Miller, còn đợi gì mà không đưa thẻ cho cô ấy hả trời?

John Miller - tên thật của anh ta, nhưng với tôi thì vẫn thấy quen với cái tên
Ringo kia hơn - đưa tôi thẻ Visa của mình. Tôi mở tấm cửa lưới ra, rồi đưa
tấm thẻ vào khe cửa, ngay chỗ thanh chắn ngang của ổ khóa. Tôi có thể cảm
thấy ánh nhìn tò mò của hai gã trai ở phía sau mình.

Mỗi cánh cửa đều khác nhau. Độ nặng của ổ khóa và độ dầy của tấm thẻ
chính là nhân tố chính quyết định có thể mở khóa được hay không. Kỹ năng
này, cũng giống như việc ném ly Diet Zip cỡ bự, đều cần có thời gian và
kinh nghiệm thực hành. Không phải để đột nhập vào nhà ai, tôi chỉ dùng
cách này để mở khóa vào nhà mình hay nhà Jess lúc bị mất chìa mà thôi.
Anh trai tôi, người đã từng nhiều lần bẻ khóa cho những trò quậy phá của
mình, đã dạy lại cho tôi mánh này năm tôi mười bốn tuổi.

Đẩy qua trái vài vòng, rồi lại bên phải, tôi cảm nhận được sự chuyển động
của ổ khóa. Và đây, chúng tôi đã được tự do vào trong. Tôi đưa trả lại thẻ
cho John Miller.

- Ấn tượng thật. - Anh ta nói, mỉm cười với tôi, nụ cười của các cậu trai khi
bạn làm điều gì khiến họ ngạc nhiên. - Nhắc cho tôi nhớ tên cô đi.

- Remy, - tôi trả lời.

- Cô ấy là bạn tớ nhé. - Dexter vội chen ngang như sợ ai lấy mất phần mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.