CHẠM YÊU - Trang 144

không những uống quá say mà còn đánh nhau ở đó nữa, rồi còn kinh khủng
hơn nữa, cậu rời đi với một gã nào đó, rồi biến mất tăm. Cậu đang làm cái
quái gì vậy hả Remy?

- Tớ hiểu cậu đang bực tớ lắm, được chưa? Nhưng giờ tớ đang cần...

- Cậu nghĩ là tớ sung sướng lắm khi liên tục nhận điện thoại của Chloe nói
tớ nếu cậu mà chết hay gì gì đó, thì hoàn toàn là lỗi của tớ, bởi vì, rõ ràng là
tớ phải có mối-liên-hệ-thần-linh gì đó để biết được ngay khi nào cần đi đón
cậu mà không cần phải có sự trợ giúp của một cú điện thoại.

Lần này, tôi chỉ yên lặng.

- Thế nào hả? - Jess vẫn còn bực.

- Nghe này, - tôi thì thầm, - tớ thực sự đã làm hỏng mọi thứ. Nhưng giờ thì
tớ đang ở nhà của gã mà tớ đã ra về cùng. Tớ muốn thoát khỏi đây và cậu
làm ơn giúp tớ được không?

- Nói tớ biết cậu đang ở đâu. Tôi chỉ đường cho cô ấy.

- Jess, tớ thật sự...

Cụp. Jess cúp máy, không thèm nghe lời biết ơn của tôi. Được rồi, giờ thì
họ vẫn nổi điên lên với tôi. Nhưng ít nhất là tôi sắp được về nhà.

Tôi bước tới cửa phòng và dựa người vào đó. Tiếng guitar vẫn đang vang
lên, và tôi nghe thấy tiếng Dexter hát đi hát lại đoạn nhạc về củ khoai tây và
quả quất, như thể chờ ý tưởng mới nảy ra. Tôi khẽ hé cánh cửa ra chút xíu,
rồi nhướng mắt nhìn qua khe. Từ nơi này, tôi có thể nhìn thẳng vào bếp, nơi
có một chiếc bàn bằng mica với vài chiếc ghế lộn xộn đủ mọi màu sắc và
kiểu dáng; một chiếc tủ lạnh dán đầy tranh; một chiếc xô-pha bọc vải sọc
nâu và xanh đặt dựa vào cửa sổ. Dexter và tay chơi guitar, người mà tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.