CHẠM YÊU - Trang 147

Đã từng có thời tôi nổi tiếng về việc leo cửa sổ. Đó từng là lối thoát yêu
thích của tôi, ngay cả khi tôi hoàn toàn có thể đi thẳng bằng cửa chính. Có
thể đó là một điều xấu hổ, một sự trừng phạt mà tôi bắt bản thân mình phải
chịu, bởi tôi biết - từ sâu thẳm trái tim mình - những gì tôi đã từng làm thật
xấu xa. Tôi muốn tự trừng phạt.

Qua hai con phố, tôi đến đường Caldwell. Bước khỏi lề đường, ngay dưới
cột đèn tín hiệu, tôi đưa tay lên, rồi nheo mắt nhìn Jess khi cô ấy lái xe tiến
lại gần. Jess nghiêng người qua mở cửa hông rồi nhìn thẳng về phía trước,
vẻ dửng dưng khi tôi ngồi vào trong.

- Giống những lần trước. - Cô ấy thẳng thừng. - Thế nào? Tôi thở dài. Đã
quá khuya để kể chi tiết, dẫu là với cô ấy.

- Như cũ. - Tôi nói.

Jess bật radio và chúng tôi băng qua đường. Để ra khỏi khu phố, chúng tôi
phải đi ngang qua nhà Dexter. Cửa trước đang mở. Mái hiên tối om, nhưng
từ ánh đèn bên trong, tôi có thể thấy chú chó Khỉ Con vẫn đang nằm đó,
mũi nghếch lên màn cửa. Có lẽ Dexter vẫn chưa biết là tôi đã đi khỏi.
Nhưng dù gì thì tôi cũng trượt người xuống ghế ngồi, biến mất khỏi tầm
mắt, dẫu tôi biết trong bóng tối và với tốc độ này, anh ta có cố cũng không
thể nào trông thấy tôi.

Lần này tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ.

Không phải là tiếng gõ bình thường: tiếng gõ theo giai điệu mà tôi có thể
nhận ra. Một bài hát. Nghe như bài O Tannenbaum.

Tôi mở mắt, nhìn xung quanh. Tôi đang ở trong phòng tôi, trên chiếc
giường của tôi. Mọi thứ đều ở đúng vị trí của nó, nền nhà sạch bong, vũ trụ
của tôi vẫn y nguyên như cách mà tôi yêu thích. Ngoại trừ tiếng gõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.