CHẠM YÊU - Trang 73

Jennifer Anne ghét kỳ nhông. Trên thực tế, chúng là thứ duy nhất mà chị ta
không thể cải tạo được ở Chris, và đó cũng là thứ duy nhất anh trai tôi quyết
không đầu hàng. Và kết quả là Jennifer không bao giờ chịu bước tới gần
phòng của anh ấy. Khi đến nhà chúng tôi, chị ta chỉ ngồi ở đi-văng phòng
khách hoặc bàn ăn trong bếp, chúi đầu đọc những cuốn sách tâm lý, kiểu
dạy kỹ năng sống, Thỉnh thoảng, chị ta lại thở dài đủ lớn cho mọi người đều
nghe thấy - trừ Chris, bởi anh ấy đang bận chăm sóc mấy con thú cưng của
mình.

Nhưng bây giờ thì tôi đang có một vấn đề rắc rối lớn hơn.

- Mẹ hiểu điều đó, - mẹ tôi nói, giọng như sắp khóc, - nhưng con không
nghe mẹ nói gì sao. Có cả trăm người sẽ phải chờ ở Hilton trong khi mẹ
không đến đó được!

- Nào nào, - tôi bước đến phía sau bà, đặt tay lên điện thoại, - mẹ để con gọi
họ thử.

- Thật là khôi hài. - Mẹ tôi vẫn lắp bắp nói không thành lời.

- Thật là...

- Mẹ, - tôi nói nhỏ nhẹ, - mẹ chuẩn bị cho xong đi. Con sẽ giải quyết việc
này, được chưa nào?

Mẹ tôi vẫn đứng đó thêm chút nữa, chớp chớp mắt. Bà đã mặc váy và đeo
găng tay nhưng lại chưa trang điểm, và chưa mang trang sức. Có nghĩa là
nếu may mắn thì cũng phải ít nhất hai mươi lăm phút nữa mọi thứ mới
xong.

- Thôi được rồi, - mẹ nói cứ như thể đang làm ơn cho tôi vậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.