CHẠM YÊU - Trang 77

- Tất nhiên là không rồi. - Tôi đồng ý, tay vuốt lại cho thẳng đoạn tóc hơi
vểnh lên phía sau lưng của bà.

- Nhưng lần này mẹ mới cảm thấy thực sự ý nghĩa, một cam kết bền vững,
lâu dài. Con có nghĩ vậy không?

Tôi biết mẹ muốn tôi trả lời như thế nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy do dự.
Cảm giác lúc này của tôi giống như xem lại một bộ phim nghi thức mà
mình đã từng xem qua hai lần trước đây, đến nỗi đến giờ vẫn còn nhớ rõ
từng chi tiết. Lúc này, các phụ dâu và cả tôi nữa, đều xem nghi lễ cũng
giống như một buổi họp lớp, nơi mà chúng tôi đứng chụm vào nhau bàn
luận vị khách nào đã béo ra, vị khách nào trở nên hói hơn so với đám cưới
gần nhất của mẹ. Tôi đã không còn ảo tưởng về tình yêu. Tình yêu đến, tình
yêu đi, để lại thương vong hoặc không gì cả. Chẳng ai có thể sống với nhau
trọn đời, dẫu cho các bài hát có tô hồng hay ngợi ca đến thế nào. Tôi đã có
cách hữu hiệu để giúp mẹ bằng việc lôi các album cưới trước đây mà mẹ
vẫn để dưới giường ra, thuyết phục bà chọn những thứ tương tự, mời những
người tương tự, cùng chọn bánh/sâm banh/ điệu nhạc mở màn tương tự. Mẹ
tôi có thể quên các ông chồng, các kỷ niệm trước kia của mình. Nhưng tôi
thì lại không thể.

Mẹ vẫn mỉm cười với tôi qua gương. Đôi khi tôi nghĩ nếu bà đọc được
những suy nghĩ trong đầu tôi, chắc bà chết mất, hoặc cả hai chúng tôi cùng
lâm nguy.

- Khác mà, - mẹ tự thuyết phục bản thân, - lần này là khác thật.

- Tất nhiên rồi mẹ, - tôi nói, đặt tay mình lên vai bà. Trông vai bà có vẻ nhỏ
so với tay tôi. - Chắc chắn mà.

Trên đường về lại phòng mình, Chris nhảy chồm ra trước mặt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.