hãy nói với phụ thân, không cần tự mình gánh lấy, phụ thân còn chưa già
đâu!”
“Trước kia là ta sai, là phụ thân nghĩ lầm…”
Mới nói được nửa đầu, A Đoàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía
ngoài cửa “Các ca ca đâu, tại sao còn chưa đến?” âm thanh bình tĩnh, khác
biệt một trời một vực với sự kích động của Quốc công. Quốc công há
miệng, cuối cùng vẫn buông lỏng cánh tay A Đoàn ra, sau đó cất giọng
cười “Ba người các ngươi còn không đi vào nhanh lên một chút? không
biết xấu hổ đánh nhau, không thấy xấu hổ khi gặp người khác sao?!”
Đánh nhau?
Vừa rồi thật sự là A Đoàn muốn đề tài, bây giờ lại thật sự bị phân tán
tâm tư, sao lại đánh nhau chứ?!
Ba người đi từ bên ngoài vào, mỗi người đều ăn mặc chỉnh tề xem ra
rất có tinh thần, nhưng vết xanh tím trên mặt là sao?! A Đoàn tiến lên trước
mặt ba người đang mất tự nhiên, kinh ngạc lên tiếng “Các huynh sao thế
này, sao ngày hôm nay lại còn đánh nhau?”
“Khụ khụ.”
Hứa Tiêu Nhiên nắm tay để trên môi ho khan vài tiếng, sau đó nhìn
thấy Hứa Thanh Viễn với Hứa Triệt Minh đồng thời không dấu vết liếc
trắng mắt một cái! Hứa Tiêu Nhiên trực tiếp nổi giận, mắng “Hai người các
ngươi còn không phục sao? Ta là Đại ca, đương nhiên phải là ta cõng A
Đoàn ra khỏi cửa, hai người các ngươi tranh cãi cái gì!”
Có chút kích động, động đến vết thương trên khóe miệng, làm cho
Hứa Tiêu Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó giận quá.
“Đánh thì đánh, còn toàn đánh lên mặt!”