CHÂN MỆNH HOÀNG HẬU - Trang 1078

Dắt tay nhau đi đến lúc trước mặt một chiếc thuyển nhỏ treo đèn đậu trên
mặt hồ, nhiều năm qua như vậy, chiếc thuyền nhỏ này vẫn như cũ, sơn ở
thân thuyền đã tróc nhiều chỗ, loang lổ.

Ký ức xuất hiện trong đầu ngày càng rõ ràng, đương nhiên không quên

lúc ấy Thái Tử ca ca ở trong nước sắc mặt hoảng hốt. A Đoàn cúi đầu, nhẹ
nhếch khóe miệng, nhìn về phía Ngô Đồng cũng đangnhớ lại, khẽ cười nói
“Thái Tử ca ca, giữa hè sang năm, chúng ta lại đến đây hái sen có được
không?”

Sang năm, hai người chúng ta đều sẽ vui vẻ, sẽ không lại để cho chàng

một mình đau lòng.

A Đoàn chưa nói hết câu Ngô Đồng đã hiểu, nhắm mắt hít thở sâu một

lần, thật lâu sau mới mở mắt, chút giãy dụa giật mình hoảng hốt còn sót lại
đã không thấy nữa, chỉ còn sự thoái mái. Đưa tay sờ vào hai má bị gió thu
thổi lạnh “Để khen thưởng cho nàng, bữa tiệc ở Vọng Giang Lâu đã được
chuẩn bị xong, Thái Tử phi có thể nể tình cùng đi hay không?”

Lại là vườn sen, lại là Vọng Giang Lâu, đây là đang muốn trở lại

những chốn cũ.

A Đoàn gật đầu “Như thế thì đi cùng ngươi một chuyến vậy.”

Lần thứ hai lên Vọng Giang lâu, chống tay lên lan can nhìn về phía

cổng thành, phảng phất còn có thể nhìn thấy Vệ Trường Hận ngước mắt lúc
trước. Nhớ đến lúc đó muôn người đều đổ xô ra đường cùng với sự chật vật
của bản thân, không khỏi cười một cái, quay đầu nhìn Ngô Đồng, hỏi ra
nghi ngờ trong lòng “Tại sao lại gọi là Trường Hận?”

Ngô Đồng ôm A Đoàn từ phía sau, mắt khẽ nhắm, một lúc sau thở dài

một tiếng.

“Vì sao tương tư, vì sao trường hận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.