Trần thị liền mềm nhũn, miệng không ngừng gọi tiểu bảo bối, đưa tay bế A
Đoàn lên.
Trong phòng đốt lò sưởi nên cũng không lạnh, Trần thị chỉ mặc cho
Đoàn Nhi một bộ đồ mỏng.
Trời đông giá rét nên bình minh đến cũng trễ, lúc này bên ngoài vẫn là
một mảnh đen kịt, A Đoàn ngoan ngoãn tựa vào ngực Trần thị, ngửi thấy
mùi hương thơm mát quen thuộc, chỉ vừa chớp mắt, nghiêng đầu một cái
lại ngủ thiếp đi. Trần thị đưa tay xoa xoa khuôn mặt quả táo nhỏ nhắn, nhẹ
nhàng đung đưa để A Đoàn ngủ sâu hơn một chút.
"Chỉ là ta luyến tiếc, con bé còn chưa gọi ta một tiếng mẫu thân..."
"Chỉ là ta luyến tiếc, ta không thể ở bên cạnh nhìn con bé lớn lên..."
"Chỉ là ta luyến tiếc, về sau con bé có chuyện phiền não biết tìm ai để
tâm sự..."
"Chỉ là ta luyến tiếc, con bé còn nhỏ như vậy đã phải vào chốn đó..."
Nói đến đây đã khóc không thành tiếng, chỉ dám che miệng lại mà
khóc,sợ đánh thức A Đoàn.
Đại lão gia ôm Trần thị và A Đoàn vào trong lòng, muốn nói cái gì đó
nhưng vừa mở miệng ra lại nuốt xuống, bây giờ có nói gì cũng vô ích, chỉ
khẽ thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Trần thị, hi vọng nàng sớm thông suốt một
chút.
Việc A Đoàn rời đi cũng không gây oanh động gì ở phủ Quốc công.
Mọi người đều biết Tam tiểu thư sẽ tiến cung nhưng không biết cụ thể là
ngày nào, Trần thị cũng không nói. Ngay cả ba nhi tử của mình nàng cũng
không nói, chính là sợ bọn chúng sẽ khóc rống lên. Tiễn A Đoàn đi đối với