CHÂN MỆNH HOÀNG HẬU - Trang 146

"Hầu hạ tiểu thư của các ngươi cho thật tốt chính là cám ơn lớn nhất

đối với ta rồi."

Nếu không phải hiện tại Hứa tiểu thư chính là bảo bối trong lòng tất cả

mọi người, chính nàng cũng chẳng có tâm tư nhắc nhở hai tiểu nha đầu kia.

Tính toán thời gian một chút, chờ đến thời điểm các phi tần thỉnh an

hoàng hậu xong, Bích Sơ mới ôm A Đoàn đã ăn uống no đủ đang miễn
cưỡng mở mắt, đi về phía chính điện của hoàng hậu nương nương. Nhũ
mẫu vội vàng trấn an tâm tình của A Đoàn, lo lắng tiểu hài tử sợ người lạ,
chợt đổi đến tay một người xa lạ sẽ khóc rống lên. Ai biết tiểu cô nương
tính tình thật tốt, một cái nhíu mày cũng không có.

"Tiểu thư đợi một lát là được gặp hoàng hậu nương nương rồi, lúc đó

hãy thật ngoan ngoãn, cười nhiều một chút nhé!"

Vừa đi vừa nhẹ nhàng kéo đôi tay nhỏ nhắn của A Đoàn, mỉm cười trò

chuyện.

Vào đến tẩm điện của hoàng hậu nương nương, Bích Sơ còn chưa mở

miệng đã nghe một giọng nữ nhu hoà trách cứ: "Muộn như vậy mới trở về,
biết ta đang nóng lòng chờ đợi cũng không chịu nhanh một chút." Tuy là lời
trách cứ nhưng ngữ khí lại nhu hoà, vừa nghe liền biết không phải tức giận
thực sự. Bích Sơ cũng cười, đáp lời: "Vậy có phải lần sau nô tỳ nên ôm tiểu
thư vào luôn, vừa hay còn có thể gặp được các vị nương nương khác nữa?"

Vừa nói vừa đi đến trước mặt hoàng hậu nương nương hành lễ.

Hoàng hậu năm nay ngoài ba mươi, một thân cung trangmàu tím đậm,

tướng mạo không phải quá mức xuất sắc, thoạt nhìn lại hết sức đoan trang
quý khí. Nghe Bích Sơ nói vậy, cười lắc đầu: "Hỏi một câu ngươi lập tức
đáp trả một câu, là ta nóng vội, đứa bé còn nhỏ như vậy, không nên gặp quá
nhiều người."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.