Vừa gọi mấy câu đã nghe thấy sấm rền vang từng trận, mưa to cứ như
vậy trút xuống, những người khác ngược lại vừa tránh mưa vừa xem trò
vui, chỉ có đám nô tài kia vẫn chật vật tìm kiếm khắp nơi.
Trong một hòn non bộ ở ngự hoa viên, hai tiểu cô nương phấn điêu
ngọc mài đang trừng mắt nhìn nhau, không thèm để ý đến tiếng hô của bọn
nô tài cách đó không xa. Hai người đều khoảng bốn, năm tuổi, khuôn mặt
như bạch ngọc nhỏ nhắn bầu bĩnh rất khả ái, trên người đều mặc kỵ trang*
giống nhau như đúc, chỉ khác là một người màu hồng, một người màu
xanh.
*kỵ trang: trang phục cưỡi ngựa
An Dương giậm chân, chiếc chuông nhỏ hồng nhạt trên cổ chân kêu
đinh đang.
"Làm thế nào bây giờ Đoàn Nhi? Chắc chắn mẫu hậu sẽ lại phạt ta
chép sách!"
Ban đầu là do thời tiết quá nóng lại không muốn trở về nên mới có thể
bỏ lại bọn nô tài chạy đến trốn ở trong hòn non bộ. Giờ thì hay rồi, mưa
không dứt khẳng định là không thể trở về, mẫu hậu sẽ rất tức giận. Chơi có
thể, phá phách nghịch ngợm có thể, thậm chí có thể chạy đến thư phòng
của phụ hoàng chơi, nhưng mẫu hậu tuyệt đối không cho phép trời đổ mưa
mà vẫn chạy loạn ở bên ngoài.
"Lần này chết chắc rồi!"
Công chúa An Dương theo thói quen lại bắt đầu cắn móng tay.
Vừa đưa tay đến bên miệng đã được A Đoàn chụp lại: "Sau khi trở về
việc đầu tiên hoàng hậu nương nương làm chính là kiểm tra móng tay của
ngươi, nếu phát hiện ra ngươi lại cắn thì hình phạt sẽ không chỉ là chép