An Dương vẻ mặt nghiêm túc, bất vi sở động (không có động tĩnh),
trong mắt ánh lên tia tàn độc.
Đưa tay giật giật cổ áo, roi ngựa trong tay vung loạn lên "Tắt lò sưởi
đi, nóng như vậy bật lên làm gì!"
Vừa nhìn đã biết là đặc biệt gắt gỏng, mọi người đang định mở miệng
khuyên nhủ cũng không dám nóigì, cô nương mặc y phục màu tím lắc đầu,
nàng quan hệ với An Dương tốt hơn mọi người nên nói khẽ "Ngươi đừng
có như vậy, nếu như bây giờ A Đoàn thấy được bộ dạng này của ngươi
nàng nhất định sẽtức giận, ngươi đã quên nàng không thích ngươi như thế
này rồi sao?"
Nhắc đến A Đoàn An Dương càng tức hơn, vì A Đoàn liều mạng cứu
mình nên bị thương còn chưa khỏi, vậy mà lại bị người khác hại! Nếu
không phải hôm nay vô tình nghe được mẫu hậu cùng Bích Sơ cô cônói
chuyện thì mình cũng không biết! Cũng không biết A Đoàn có biết hay
không, có buồn không?
Cười lạnh đáp "Ta giúp Hứa gia dọn dẹp những kẻ không biết thân
biết phận, không cần làm ô uế tay A Đoàn!"
nói đến đây đều biết nàng đã tức giận đến mức nào rồi, cô nương y
phục tím cũng không khuyên nữa, chắc chắn việc này không có kết cục tốt.
Mọi người chờ thêm chừng nửa khắc đồng hồ thì nghe được tiếng
bước chân từ bên ngoài truyền vào, An Dương nhanh chóng ngồi thẳng
người nhìn chằm chằm vào cửa, đúng là đoàn người đi bắt Hứa Tĩnh Ngữ!
Vừa nhìn thấy Hứa Tĩnh Ngữ, An Dương liền đứng dậy, bước ra đại
sảnh.
Những người khác cũng không nói chuyện, tự động đứng dậy đi theo,
mấy bà tử đè Hứa Tĩnh Ngữ quỳ xuống trước mặt An Dương. An Dương