Những gì đã nói ban nãy đều là sự thật, tuy mấy năm nay mình không
hay gặp phụ thân nhưng mình cũng là nữ nhi của hắn, nhất định hắn sẽ
không thấy chết mà không cứu, có lẽ là tội chết có thể miễn tội sống khó
tha. Chỉ cần phụ thân không truy cứu nữa thì Trần thị cũng sẽ không làm gì
mình, nhưng cái khó giải quyết nhất là An Dương công chúa và Hoàng hậu
nương nương.
Hôm qua Hoàng hậu nương nương đã hỏi thì nhất định sẽ quan tâm
đến chuyện này, chỉ là không ra tay thôi.
Hoàng hậu ra tay, dù phụ thân có nói gì nữa thì cũng sẽ vô dụng.
Chỉ có Tam muội, chỉ cần nàng tha cho mình, dựa vào tình cảm của
nàng và Hoàng hậu nương nương mấy năm qua, Hoàng hậu sẽ bỏ qua cho
mình thôi...
Suy nghĩ cẩn thận rồi lập tức đứng lên, cũng không ăn trưa mà đi đến
trước gương đồng bôi phấn lên mặt để sắc mặt càng thêm tái nhợt, y phụ bị
nhăn cũng không vuốt lại, thậm chí còn làm tóc rối tung lên, thoạt nhìn
trông rất đáng thương chật vật.
Sau khi chuẩn bị xong, nhìn kĩ chính mình trong gương rồi quay người
định bước ra ngoài. Ai ngờ vừa mở cửa thì thấy trước cửa có mấy người, có
một người đang đưa tay lên định gõ cửa, thấy Hứa Tĩnh Ngữ mở cửa cũng
hơi ngẩn người, sau đó lạnh lùng nói "Công chúa muốn gặp ngươi, đi theo
chúng ta."
Vẻ mặt chán ghét, giống như nói chuyện cùng Hứa Tĩnh Ngữ là hạ
thấp bản thân mình.
Hứa Tĩnh Ngữ tất nhiên nhận ra các nàng, các nàng đều là quận chúa,
bình thường các nàng cũng có thể nói chuyện cùng An Dương công chúa
và Tam muội. Mắt mở lớn thêm vài phần, ôn nhu khom người hành lễ
"Thần nữ thỉnh an các quận chúa." Được mọi người gật đầu cho đứng lên