Người bên ngoài còn chưa nói gì, Hứa Tĩnh Ngữ đã ngẩng đầu lên
nhìn chằm chằm vào An Dương.
An Dương giống như biết nàng ta đang nhìn mình, hơi nghiêng đầu,
có chút ngây thơ nói "Ở quan kỹ còn có người hầu hạ, còn có tiểu nha đầu,
cũng vẫn còn được ở trong kinh, ta cũng không muốn thấy ngươi, tuy ta
không có khả năng đi những nơi bẩn thỉu kia. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến
ngươi với ta đangcùng ở một chỗ thế này, ta đã cảm thấy toàn thân nổi da
gà rồi."
Đưa tay lên xoa xoa cánh tay, giống như thật sự nổi da gà.
Lại nghiêng đầu "Ta đã không muốn nhìn ngươi thì cũng là ngươi chịu
thiệt thòi rồi. Các tướng lĩnh tại đế đô thật có phúc nha, được cô nương
xinh đẹp như vậy hầu hạ. Ngươi cũng nên cố gắng hết sức nha, mấy năm
gần đây chiến tranh không ngừng, ta là nữ tử nên không thể đến chiến
trường, ngươi đi an ủi bọn họ, coi như ngươi vì đế đô làm chuyện tốt rồi."
Hứa Tĩnh Ngữ lúc này như người trong mộng, không ngừng lắc đầu,
chỉ lặp đi lặp lại một câu.
"không được, Công chúa, xin người, đừng!"
Kỹ nữ?!! Đó là nơi chỉ có thể vào mà không thể ra, trừ khi ngươi chết!
không, tuyệt đối không được!
An Dương khoanh tay trước ngực nhìn Hứa Tĩnh Ngữ cầu xin tha thứ,
giống như đang xem khỉ làm xiếc, xem đến khi Hứa Tĩnh Ngữ khàn giọng
không nói được nữa. Lúc này An Dương mới hài lòng, nàng chính là muốn
cho nàng ta biết thế nào là tuyệt vọng! Phân phó bà tử bên cạnh "đi đi,
không cần thông báo về phủ quốc công, ta sẽ tự mình nói!"
Nhóm bà tử gật đầu, kéo Hứa Tĩnh Ngữ như kéo chó chết ra ngoài.