Hứa Tĩnh Ngữ không nghĩ rằng chưa thẩm vấn mà đã bị tra tấn, không
kịp suy nghĩ đã lớn tiếng gào "Phụ thân ta là Quốc công, cho dù ngươi là
Công chúa cũng không thể tùy tiện đánh ta!" Đáp lại Hứa Tĩnh Ngữ là nụ
cười lạnh của An Dương, không nhìn Hứa Tĩnh Ngữ mà chỉ nhìn roi ngựa
trong tay.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta đã đồng ý với A Đoàn không
dùng roi ngựa đánh người."
"Như vậy cũng tốt, đánh người như ngươi làm bẩn roi của ta."
"Đánh!"
Lần nữa hạ lệnh, bà tử không do dự, một bà tử to lớn vạm vỡ tiến lên,
xoa xoa lòng bàn tay hai lần, sau đó không chần chừ mà tát vào mặt Hứa
Tĩnh Ngữ, dùng sức rất lớn, thậm chí có thể cảm nhận được gió khi tay
nàng ta xoẹt qua.
"BA~!" âm thanh đặc biệt lớn.
Hứa Tĩnh Ngữ bị đánh đến choáng váng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ
phải chịu ủy khuất như ngày hôm nay! Nhiều nhất là ở chỗ Trần thị bị nói
vài câu, trong lòng tuy không thoải mái nhưng chưa bao giờ bị đánh, hôm
nay là lần đầu tiên. Chưa kịp kêu thì cái tát thứ hai đã bay tới.
"Ba ba ba..."
Trong một thời gian ngắn, trong đại sảnh liên tục vang lên âm thanh
tát.
An Dương vẫn đứng trước mặt Hứa Tĩnh Ngữ, lạnh lùng nhìn nàng ta
ban đầu còn muốn giải thích, sau đó oán hận, còn bây giờ là không có sức
mà hôn mê, một chút phản ứng cũng không có. Đánh thật lâu, đánh đến khi
tay bà tử kia đau xót liền đổi bà tử khác tiếp tục đánh, người Hứa Tĩnh Ngữ