Nháo lớn như vậy, An Dương lại không che dấu một chút gì, từ lúc
Hứa Tĩnh Ngữ bị bắt đi ra ngoài mọi người đều biết, đồng thời cũng biết vì
sao Công chúa lại tức giận như vậy, hóa ra lời đồn kia là do nàng ta lan ra,
nàng ta lại là tỷ tỷ của Tam cô nương nữa!
Khi Trần thị biết chuyện này cũng ngẩn ra đến nửa ngày, không nghĩ
rằng An Dương công chúa tuy hấp tấp nhưng xử lí chuyện này lại không
chút nương tay. một lúc lâu sau mới hoàn hồn, để Cẩm Tú đi nóicho A
Đoàn, chính mình sửa sang lại quần áo đi đến thư phòng của Đại lão gia.
Dù gì đây cũng là nữ nhi của hắn, tuy rằng người ra tay không phải
mình.
Trần thị nói gì cũng Đại lão gia thì A Đoàn không biết, khi nghe được
chuyện này chỉ ngây người, gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó lại cúi đầu thêu
hầu bao. Chỉ là không còn thoải mái như vừa rồi, im lặng mím môi. một lúc
lâu sau tay mới dừng lại, đầu ngón tay cảm thấy đau đớn.
Kinh ngạc nhìn máu ở đầu ngón tay, sau đó mới lau đi.
Buổi tối khi Trần thị tới ra lệnh cho mọi người ra ngoài, kể cả Giang
Vạn Lí. Đợi mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Trần thị cũng không
vòng vo, hơi nhíu lông mày, trực tiếp hỏi "A Đoàn con nói cho mẫu thân
biết, kết quả của chuyện này có phải con đã sớm đoán ra rồi không?"Editor:
Tống Thiên Ân
Trương Nhạc Duyên đi rồi, biểu tình ngờ ngệch trên mặt Hứa Tĩnh
Ngữ nhanh chóng biến mất, hung hăng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã
đóng "Hừ, là do ngươi ép ta trước!" Khuôn mặt vặn vẹo ngồi mắng nửa
ngày mới dừng, lại một lần nữa ngồi xuống ghế. Cái người ngu xuẩn
Trương Nhạc Duyên không cần lo, quan trọng là Tam muội.
Vừa rồi là tình thế cấp bách nên mới không suy nghĩ mà nói, bây giờ
nghĩ lại, đó cũng là một cách giải quyết.