Đúng là bộ dạng không biết xấu hổ! Ngón tay A Đoàn đang chỉ Ngô
Đồng thu lại, dậm chân một cái “Huynh hạ lưu!”
“Ha ha ha ha…” Ngô Đồng cất tiếng cười to, A Đoàn từ quả táo biến
thành quả cà chua.
Gió thu đang lạnh nắng ấm đang chiếu, A Đoàn lẳng lặng nhìn hắn
ngược sáng đang tùy ý cười to, khó nén đỏ ửng môi lại cong lên một nụ
cười ngọt ngào.
thật tốt, thật sự huynh đã trở lại.
không đùa nàng nữa, khẽ cười đi vào dắt tay trái A Đoàn trở về phòng
ngồi xuống ghế, cũng khôngbuông tay, nắm chặt tay nhỏ của A Đoàn trong
lòng bàn tay mình, tay phải cầm lấy ấm trà rót một ly trà nóng, cũng không
cho A Đoàn mà tự tay đưa đến bên miệng A Đoàn. A Đoàn vẫn không dám
ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm chén trà trước mắt vẫn đang bốc hơi nóng,
tâm tình cũng theo lá trà xanh nhạt quay cuồng bên trong mà quay cuồng.
Nho nhã nhấp một ngụm rồi lấc đầu tỏ ý không cần.
Gật đầu, sau đó một hơi uống cạn sạch ly trà.
Cái đó, cái đó, đó là chén trà muội đã uống rồi mà! A Đoàn trừng mắt,
lúc chạm đến ánh mắt của Ngô Đồng lại nuốt ngược lại những lời này trở
về. Vẫn còn trêu chính mình, còn chơi! Xấu hổ và giận dữ không chịu nổi,
giãy vài lần cũng không rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Ngô Đồng được,
giằng co đến mức bản thân cũng thở dốc.
Ngô Đồng khom người dỗ “Ngoan nào, là ta sai, ta không trêu nàng
nữa có được không?”
Giọng nam trầm thấp nói thẳng vào tai A Đoàn làm nàng ngứa.