đều là người hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nhưng trong lòng Bán Đông thầm
nghĩ, người này mình không thể đắc tội được.
Ngày thường thì tốt, Giang công công rất thích cười, cũng có thể nói
đùa, nhưng một khi gặp được việc gì liên quan đến tiểu thư, thì vô cùng
nghiêm túc. rõ ràng là một khuôn mặt thích cười, nhưng một khi hắn nhếch
môi lên, Bán Đông liền cảm thấy thật là dọa người.
Nhìn thấy tình trạng của cô nương ở đối diện, Giang Vạn Lí có thể
không biết nguyên nhân sao? Áy náy không biết có nên nói không, cuối
cùng cũng không nói. Thoáng hắng giọng ho nhẹ hai cái, sau đó nhìn thấy
Bán Đông ngẩng mạnh đầu lên, thậm chí thân người cũng hơi lui về sau,
ánh mắt bất an cũng luốn cuống.
Mình có dọa người như vậy không? Giang Vạn Lí bật cười.
“Hôm qua là ta quá vội, không phải là ta cố ý dọa ngươi, ta chỉ lo lắng
cho sức khỏe của tiểu thư.” Mắt Bán Đông trừng càng to, há mồm muốn
nói lại nhưng Giang Vạn Lí không cho nàng cơ hội “Về sau ta sẽkhống chế,
việc làn này là ta không đúng. Đợi lát nữa tiểu thư có khách, ngươi đi
chuẩn bị điểm tâm đi.”
nói xong phất tay để Bán Đông nhanh đi chuẩn bị, chân mày cũng hơi
hơi nhíu, nhìn bộ dáng có chút không kiên nhẫn. Bộ dáng này làm những
lời Bán Đông muốn nói bị chặn trở về, gật đầu, nhẹ nhàng nhưng rất nhanh
đã biến mất trước mặt Giang Vạn Lí.
Sau khi Bán Đông đi Giang Vạn Lí cũng thở ra một hơi, thậm chí còn
dùng lực vỗ vỗ lồng ngực của mình. Sợ nhất là bộ dáng muốn nói không
nói, muốn khóc không khóc, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng là được! Tức
giận cũng được, căm phẫn cũng được, nói thẳng ra là được rồi, lại cứ muốn
kìm nén rồi ngoài miệng lại còn nói những lời không thèm để ý!
May là tiểu thư không như vậy.