Vừa chui vào xe ngựa đã nhìn thấy An Dương đang phấn khởi nhìn
mình, thú vị trong mắt phượng cũng muốn tràn ra ngoài, bận rộn lôi kéo A
Đoàn ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng nói “Nhị tỷ ngươi lại gây ra
chuyện tốt gì rồi? Ta thật sự rất phục nàng ta, trong một khoảng thời gian
ngắn, có thể làm cho oán niệm của mọi người đối với chúng ta tăng lên
thêm mấy phần.”
Hai người cũng không ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra oán khí của mọi
người sao?
A Đoàn không trả lơi, nghiêng đầu lấy gối đệm sau lưng ôm vào
người, miễn cưỡng cọ cọ, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói “Ta vẫn ở cùng
một chỗ với ngươi, làm sao mà ta biết được chứ?” Giữa hai hàng lông mày
hơi buồn bực, trải qua mấy năm nay, thật sự là quá đủ rồi, chuyện lớn
chuyện nhỏ không ngừng xảy ra.
Cúi đầu nhìn chằm chằm gối mềm bằng tơ vàng trong tay, không để
An Dương nhìn thấy chút đen tối trong mắt.
một lần lại một lần gây chuyện, một lần lại một quá đáng, sắp chạm
đến ranh giới rồi…
Thái độ của A Đoàn làm An Dương tức mà không biết nói gì, đưa
ngón trỏ dí dí vào thái dương của A Đoàn, đương nhiên không dùng sức.
Nhưng A Đoàn cứ như không có xương, theo động tác của An Dương ngã
xuống, gối đầu ôm trong tay cũng để xuống dưới, cọ cọ, nhắm mắt dưỡng
thần.
“Ngươi là cái người không có tiền đồ! Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ
mồ côi, ngươi còn thường xuyên phải chịu đựng nàng ta sao?”
“Theo ý ta, nếu ngươi không muốn dính đến mạng người, tùy ý kiếm
một lý do gì đó đuổi nàng ta đithật xa không phải là được sao?”