Trương Ninh An nửa tuổi Trương Bảo Châu. Thời gian ngắn ngủi, cũng
không hỏi thăm được nhiều nhưng như này cũng đủ rồi.
một thứ nữa mà có thể được mặc Nguyệt sa ảnh, thật là làm cho người
ta phải suy nghĩ.
Trương Bảo Châu, tên như ý nghĩa, hòn ngoạc quý trên tay. Từ nhỏ
được coi như châu như ngọc mà lớn lên. Phụ thân không quản, mẫu thân
cưng chiều kiêu căng ương ngạnh, nói một thì không có hai. Thích nhất là
bắt nạt thứ muội Trương Ninh An. Nhưng điều đáng châm chọc là, mỗi lần
nàng bắt nạt Trương Ninh An, sau đó Trương Ninh An lại có thể ấy chút
bồi thường từ chỗ Trương đại nhân.
Trương Ninh An, mẹ đẻ là tiểu thiếp có chút được sủng ái, mãi đến
bây giờ mối tháng Trương đại nhân đều đến tiểu viện của mẹ nàng ta ở lại
mấy ngày. nói là tính cách nhu nhược lại có chút khờ dại ngoài ý muốn,
ngây thơ không rành chuyện đời. Điều này lại phù hợp với sở thích của
Trương đại nhân, cũng có vài phần yêu thích nàng, còn vì nàng mà răn dạy
Trương Bảo Châu vài lần.
Khờ dại, không rành chuyện đời…
Như vậy là một sự giải thích tốt nhất vì sao một tiểu thư gia thế lại
một mình xuất hiện trên đường còn bị người đuổi theo. Tính tình trẻ con, tò
mò về thế giới bên ngoài, cũng không muốn có người hầu đitheo. Luôn
muốn đi thám hiểm bên ngoài, sau đó về nhà kể chuyện say sưa với hai
người phụ mẫu đang lo lắng, mang chút vui vẻ, chút tự hào.
thật là một cái cớ tốt.
Xem xong hai tờ giấy rất nhanh, A Đoàn hạ mắt suy nghĩ một chút,
một lúc sau ngẩng đầu lên, đưa giấy cho Bán Đông đang đứng bên cạnh.
Bán Đông nhận lấy, bên chân đã sớm đặt một chậu than, ném hai tờ giấy