CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 133

“Thực ra, lúc đầu anh thấy em hâm hâm kiểu gì ấy”

Choáng! Vậy ra, nhận định trên của tôi là sai chăng? Lãng Tử thật

không biết nhìn người, thảo nào phải đeo cái kính cận to tổ chảng trên mặt.
Tôi phùng mang trợn má định ăn vạ thì Lãng Tử vội giải thích.

“Tại hồi học cùng em, anh thấy em vừa đen đen, lùn lùn, bẩn bẩn

nhưng học hành thì tanh tưởi nên anh nghĩ em chỉ biết mỗi học và học.”

Hô hô! Lãng Tử ạ, anh lại nhầm rồi, em vốn thông minh từ bé, nên chỉ

chơi thôi vẫn luôn đạt Top, em đen đen và chân em có một mẩu thôi, nhưng
em tự thấy mình không đến nỗi nào, thậm chí là xinh đẹp. Tôi đã ngoác
mồm ra cãi, vừa cãi vừa nhướn mình lên để soi mặt lên chiếc gương trên ô
tô. Lãng Tử búng tay cái “tách”. Anh ấy hồ hởi.

“Chính xác! Vì em tự tin và lạc quan! Và anh thích điều đó.”

Đấy, thấy chưa? Dù bạn xấu nhưng bạn biết phấn đấu thì bạn sẽ thành

công, dù bạn không bằng người khác về mọi mặt, nhưng bạn hãy tự tin với
những gì mình có và bạn cũng sẽ thành công. Tóm lại, một bài học nữa cho
những cô nàng chân ngắn là phụ nữ thu hút và đẹp nhất là khi tự tin và vui
tươi (Tất nhiên, đừng tự tin thái quá, bạn sẽ bị đánh giá là không biết mình
đang đứng ở đâu).

Lãng Tử nói rằng, anh ấy đã bắt đầu nghĩ đến tôi từ khi tôi định tự tử,

lúc đầu anh ấy tò mò không hiểu vì sao tôi muốn chết, anh ấy để ý đến tôi
nhiều hơn (Tuyệt thật, đôi khi tình yêu cũng được sinh ra từ sự tọc mạch
đấy). Và càng ngày, càng bị vẻ tự tin, thông minh, vui vẻ và xinh đẹp của
tôi thuyết phục (Xin nói thêm, từ xinh đẹp là do tự tôi thêm vào, nhưng tôi
thấy nó hợp lý mà). Sau khi ly dị vợ, Lãng Tử đã đắn đo rất nhiều mới
quyết định nhờ Hăng-rô Nguyễn chuyển quà với tôi. Và tiếp theo như thế
nào thì các bạn biết rồi đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.