sát chứ chẳng làm giám đốc!!? (Hai cái này thì liên quan quái gì đến nhau).
Tôi và Lãng Tử đã bắt đầu hẹn hò chính thức. Các mái già trong công
ty tôi lại được phen nháo nhác. Mặc kệ! Một khi đã quyết định dấn thân thì
đừng nên để ý đến dư luận, các bạn thân mến của tôi ơi. Hãy sống theo
phong cách của các “xì-ta” mới nổi, dư luận chỉ là cái đinh gỉ, nhưng các
bạn nên nhớ đừng giẫm lên nó nhé, chỉ nên né thôi, vì nếu giẫm bạn sẽ có
nguy cơ nhiễm trùng rất cao. Chắc chẳng cần phải nói nhiều, các bạn cũng
hiểu rằng xưa nay dư luận là thứ có khả năng sát thương cao nhất, nó có thể
đưa một người bình thường lên tận mây xanh nhưng cũng có thể đẩy một
thiên tài đến đường cùng của địa ngục. Thế đấy! Vì thế mà tôi vẫn nghe
ngóng tình hình nhưng lại giả vờ lờ tịt đi cho nó có vẻ bất cần.
Từ ngày nhận lời yêu Lãng Tử, trưa nào anh ấy cũng lên xách cổ tôi đi
ăn cùng. Mà khổ, anh ấy chỉ thích ăn đồ Tây, còn tôi lại mê đồ Việt. Anh ấy
cho rằng mấy cái món tôi thích ăn rất mất vệ sinh, còn tôi thì cho rằng mấy
món Tây quá nhiều bơ sữa dễ ngấy và nhanh béo. Nói chung, mỗi ngày
chúng tôi đều phải tìm cách phân giải bằng oẳn tù tì kín trong thang máy
xem ai thắng. Tất nhiên, tôi luôn là người thắng, vì sao? Vì tôi có mánh lới
của mình. Thứ nhất, tôi luôn giả vờ chậm tay để ra đòn, thứ hai, nếu tôi
thua tôi sẽ dùng vũ khí lợi hại hơn, tức là vị mặt xuống và giả vờ đòi nhịn
ăn. Lãng Tử không còn cách nào khác đành phải chiều theo ý tôi. Ô hô! Tôi
đã nói rồi mà, với bất kỳ ai và ở bất kỳ đâu, tôi vẫn luôn là người chiếm thế
thượng phong. Và tôi luôn vui vì điều đó!
Đến lúc này, tôi mới mạnh dạn hỏi Lãng Tử tại sao từ chỗ thờ ơ, lãnh
đạm với tôi mà nhanh như gió đã chuyển sang tán tỉnh tôi ngay được? Tôi
hỏi thế thôi, nhưng tôi thừa biết, một trăm ông đàn ông được hỏi thì chín
mươi chính người trả lời theo kiểu vì anh bị em thu hút, vì em rất duyên!
Còn một phần trăm còn lại sẽ lờ đi vì không dám nói ra sự thật. Tôi nghĩ,
Lãng Tử của tôi chắc thuộc vào thành phần chín mươi chín phần trăm đó.
Lãng Tử nhìn tôi tủm tỉm cười và nói.