CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 131

một cảm giác kì lạ tôi chưa bao giờ trải qua trong đời. Tôi phi lên phòng
với vận tốc của tên lửa và ôm điện thoại chờ đợi. Lãng Tử ngay lập tức
nhắn tin “Này! Mình yêu nhau thật nhé”. Ơ hay, thật chứ giả vờ à? Anh ấy
đẹp trai thế nhưng vẫn không thế thông minh bằng tôi. Tôi nhắn lại “Thật”.
Thôi, thế là xong! Tình yêu theo đuổi mấy năm trời của tôi đã được xác
nhận bằng một tin nhắn trị giá 200 đồng lẻ. Thật rẻ mạt! nhưng dù sao cũng
không nên tính toán, nếu cộng cả giá tiền của một thùng Lavie để rửa chân
thì cũng không đến nỗi rẻ lắm. Tôi vui mừng rúc vào chăn và nằm cười một
mình như một con điên. Điên hơn nữa là tôi đã lao tới trước gương, tự
ngắm nghía mình trong đó, rồi nhảy cà tưng cà tưng như một đứa dở người
dẫm phải gai. Mỗi người có một cách biểu lộ niềm vui khác nhau và tôi
cũng có quyền của tôi chứ. Chưa bao giờ tôi thấy mình đẹp và quyến rũ
như hôm nay, mặc dù ngày thường tôi vẫn coi mình là hơn tất thảy những
đứa con giá khác.

Hoành Tá Tràng gọi điện cho tôi thật đúng lúc, tôi nhấc máy với giọng

quá nhiệt tình và giọng hồ hởi. Hoành Tá Tràng hơi sựng lại rồi hỏi, “Có
mỗi cái xe mới mà vui đến thế sao. Tôi nói “haha! Không phải mỗi xe mới
đâu thôi”. “Còn gì nữa?”

Đến nước này tôi chả cần phải giấu, niềm vui đã lấn át lí trí của tôi, tôi

hét toáng lên trong điện thoại bằng giọng phấn khích nhất có thể.

“Này, tôi có người yêu rồi! Tôi nhận lời rồi.”

Bên kia im bặt, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở. Phải mất một lúc khá lâu

sau điệu cười hết sức vô duyên của tôi, Hoành Tá Tràng mới cất giọng khàn
khàn

“Tôi biết rồi!”

Anh ta cúp máy. Người đâu mà nhỏ nhen dã man, mình đang vui như

thế mà cũng không thèm chúc mừng lấy một câu, thảo nào chỉ đi làm cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.