CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 171

không cố ý đâu, anh ta đã mất công đi mua, mất công canh tôi ngủ, mất
công ngồi nhìn tôi khóc thì làm sao có ác ý gì nữa. Dù sao, tôi cũng nên
cảm ơn anh ta bằng cách mặc bộ quần áo bảnh chọe này vào.

Tôi vừa tròng xong bộ quần áo vào người và soi gương. Ối cha mẹ ơi,

tôi cười sằng sặc, tôi cười đến nỗi phải vịn lấy bồn rửa mặt để đứng cho
vững. Hoành Tá Tràng ở bên ngoài đập cửa ầm ầm.

“Cô điên à! Cô làm sao thế”

Tôi cố gắng nhịn cười, mở cửa bước ra. Vừa nhìn thấy bộ dạng của

tôi, Hoành Tá Tràng đã cười lăn lộn. Tôi cũng không nhịn được cười lại
cười theo. Chúng tôi cứ thi nhau cười chảy cả nước mắt. Tôi ném một chiếc
dép về phía Hoành Tá Tràng.

“Anh nghĩ tôi ngắn đến mức nào mà mua đồ như thế hả?”

Hoành Tá Tràng đùa lại.

“Tôi nghĩ là nó quá dài so với cô ấy chứ!”

Chúng tôi lại cười, ôi, Hoành Tá Tràng ơi là Hoàng Tá Tràng! Anh ta

đã mua cho tôi một bộ đồ ngắn tũn, quần ngắn đến gần đầu gối, áo hở rốn,
và chi chít hình chuột Mickey màu xanh và tím. Trông tôi như một đứa bé
to xác ấy.

Sau trận cười nghiêng ngả, tôi quyết định mặc lại quần áo bẩn và gập

bộ quần áo Mickey vào túi. Hoành Tá Tràng đưa tôi đi ăn rồi chở tôi về.
Chúng tôi không ngừng “buôn” về bộ dạng của tôi trong bộ quần áo đó. Tôi
cảm thấy mình dường như có thêm sinh lực để chiến đấu với những gì vừa
xảy ra đêm qua.

Lãng Tử gọi điện liên tục và tôi nghĩ không có lý do gì để mình nghe

máy. Thực sự, đây không phải là sự giận dỗi thông thường, tôi biết chứ. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.