CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 242

“Vô lý, vô lý đùng đùng. Này, tôi biết anh thù hằn tôi, anh ghét bỏ tôi

nhưng điều đó không có nghĩa là anh lấy việc công trả thù như thế nhé!”

Tôi khoa chân múa tay trước mặt Hoành Tá Tràng để chỉ cho anh ta

thấy tôi không hề vi phạm luật giao thông. Hoành Tá Tràng khoanh tay
lắng nghe, khuôn mặt anh ta không còn nghiêm khắc như trước nữa. Anh ta
nhìn tôi cười tít mắt, nhưng mặt anh ta thì đỏ bừng. Hoành Tá Tràng bất
chợt nắm lấy khuỷu tay tôi.

“Vẫn chứng nào tật nấy, cô có biết là cô vượt đèn đỏ ở đâu không?”

“Ở… ở… đâu?”

Hoành Tá Tràng ghé sát vào mặt tôi và nói nhỏ.

“Trong tim tôi… em đã vượt rào chắn an toàn trong tim tôi… làm tôi

mất ăn mất ngủ nhiều tháng trời.”

Tôi nhũn người như con chi chi nhưng lồng ngực thì như trống đánh

báo hiệu giờ vào học ý. Hoành Tá Tràng vẫn không chịu buông tay tôi, anh
ấy nhìn tôi trìu mến, tôi ngượng quá đành phải cúi mặt xuống. Hoành Tá
Tràng lúc này mới bỏ tay tôi xuống, than nhiên lấy trong túi ra một mảnh
giấy nhỏ.

“Vì đã phạm luật, nên em phải ký vào giấy phạt này.”

Cái gì đây trời, tôi còn chưa lấy lại hồn vía mà đã báo ký giấy phạt là

sao? Là sao? Hoành Tá Tràng chìa mảnh giấy ra trên đó có chữ “Phải sống
chung thân với Vương Lực Hoành!!!” Tôi bật cười, người đâu mà lắm trò
thế chứ, yêu anh ấy chắc mình sẽ bị bệnh tim mất, có khi chết vì bất ngờ
cũng nên. Hoành Tá Tràng nhìn tôi chờ đợi, tôi thấy trán anh ấy đang vã
mồ hôi, nhưng đôi mắt anh nhìn tôi vẫn long lanh kỳ lạ. Tôi giật vội mảnh
giấy trước sự sửng sốt của Hoành Tá Tràng, anh ấy hơi cúi xuống, vẻ như
thất vọng. Tôi ghé sát vào tai anh ấy nói nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.