[1. Khi một cô gái cài một nhánh tầm gửi lên tóc ám chỉ nàng muốn
được hôn môi.]
Chính vào giây phút đó, anh nhận ra mình chẳng thể nào để cho ai
khác có được nàng. Cảm giác chiếm hữu mãnh liệt không thể phủ nhận.
Anh muốn có Victoria Andrews, muốn đặt nàng lên giường mình, muốn
được chạm vào cơ thể nàng suốt cả đêm dài.
Muốn được thức dậy bên cạnh nàng.
Jonathan giữ chặt nàng trong lòng, bàn tay trượt ra sau lưng trong khi
mùi hương từ tóc nàng phả vào cánh mũi. Tất cả đều quá tuyệt vời, khiến
anh chẳng thể nào tin nổi đây là sự thật. Victoria vốn không thuộc về một
kẻ như anh, một kẻ sống trong thế giới của những người quý tộc, chỉ nhờ có
tiền mới có thể thoát khỏi cảnh ngộ bị xã hội ruồng bỏ. Nàng chẳng biết gì
về thế giới đó, và anh cũng không muốn để nàng dính líu gì đến nó.
Nàng xứng đáng nhận được nhiều thứ hơn là bị biến thành tình nhân
của anh.
Anh cần có một người vợ, nhưng không phải là một người ẩn dật,
tách hẳn bản thân ra khỏi phần còn lại của thế giới. Anh cần một người phụ
nữ hiểu rõ những phức tạp trong xã hội Luân Đôn, người có thể hoàn thành
trách nhiệm một nữ chủ nhân, sinh ra người thừa kế và chăm lo cho phần tài
sản của anh. Có cả tá phụ nữ có thể dễ dàng đảm nhận vai trò đó.
Nhưng khi Victoria di chuyển bàn tay áp trên ngực anh, anh chỉ ước
chi người phụ nữ phù hợp đó có chút giống nàng.