CHÀNG CÔNG TƯỚC ĐÁNG GHÉT - Trang 165

- Vậy sao thế mà nếu bà không lầm thì cháu đã tới thăm ta từ 1 thế kỉ

trước rồi đấy

- Lần cuối cháu tới, công tước cãi lại giọng lộ vẻ muốn cười, bà đã bảo

cháu hãy bước đi cho đến khi nào cháu đến cùng cô dâu mà. Khi cháu
không thể tìm ra được 1 tiểu thư nào thích hợp để làm vừa mắt bà thì cháu
nghĩ cháu đã hoàn toàn bị thất sủng rồi.

- Cháu chẳng hề nghĩ như thế đâu, nữ công tước vặn lại, cháu dạo này

trông đẹp trai hơn đấy chứ, ta thích cháu hơn cái thằng ngốc đần độn mà
ông chú Cornelius của cháu đem về đấy. Bà không làm sao chịu đựng được
nó nữa

- Ồ thế thì thật không may, chàng nói ra vẻ tiếc nuối, tối nay cháu dẫn

đến cho bà 1 cô gái, 1 người họ hàng của ta đấy

- Thưa bà cho phép cháu được giới thiệu tiểu thư Verena Winchcombe

Nữ công tước đưa tay ra và Verena khẽ nhún mình nhận ra cặp mắt sắc sảo
trên khuôn mặt nhăn nheo đang dò xét kĩ lưỡng từng chi tiết về vẻ bề ngoài
của nàng - Winchcombe, Winchcombe, bà trầm ngâm nói, ta không nhớ là
có 1 ai trong dòng họ mang cái tên này cả.

- Ông cố cháu đã lấy Arabella Winchcombe, nhưng cháu dám chắc là bà

chưa được ai nói cho nghe chuyện này cả.

- Dĩ nhiên ta nhớ rồi, nữ công tước thốt lên, đó là 1 tai tiếng gây xôn xao

1 thời đây mà, có lần bà đã hỏi ông cố cháu - lúc đó ông đã già rồi - về cô
gái đó thì ông nói là ông không nhớ nổi. Bà thật không hiểu nổi làm sao lại
có người không nhớ đến cả khuôn mặt của cô thiếu nữ đã từng sống cạnh
mình đến 5 tháng trời ở Gretna Green Công tước ngẩng đầu ra sau và phá
lên cười.

- Chẳng phải điều đó giống bà sao, bà nội. Bác Adolphus bao năm nay

đã phải cố giữ kín câu chuyện này để khỏi hạ thấp thanh danh của dòng họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.