CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 127

Sự việc diễn ra quá nhanh, khiến chúng tôi vui mà cứ thấy ngỡ ngàng,

thật mà vẫn như mơ. Có thể nói đây là một trận đánh “ngon” nhất mà tôi
được chứng kiến.

Nhưng điều khiến tôi tâm đắc là tác dụng thắng lợi ở hướng thứ yếu

Phước Bình đẩy nhanh tinh thần suy sụp các lực lượng địch ở Phước Long,
tạo đà cho Trung đoàn 1, tiểu đoàn 840 hoàn thành nhiệm vụ phát triển
nhanh vào trung tâm thị xã, cổ vũ tinh thần bám trụ trong nhiều giờ để truy
quét tàn quân và đánh địch phản kích. Rõ ràng Phước Bình tuy là hướng thứ
yếu nhưng nó lại mang tính chất hiểm yếu trên toàn khu vực phòng thủ của
địch ở tỉnh Phước Long lúc bấy giờ, nên khi ta đánh chiếm và tiêu diệt toàn
bộ quân địch ở đây đã làm rung chuyển toàn bộ khu vực phòng thủ Sài Gòn
ở hướng bắc, đông bắc. Lúc ấy trong giới cầm đầu ngụy quân, ngụy quyền
ở Sài Gòn, đã có ý kiến: có thể phải rút bỏ thị xã Phước Long để tránh hiểm
họa.

Đợt hai chiến dịch, mục tiêu tiến công là chi khu quân sự Đồng Xoài,

không có trong kế hoạch ban đầu, mà được nảy sinh trong quá trình chiến
đấu. Đó cũng là lý do cắt nghĩa vì sao giữa đợt một - đánh Phước Long,
Phước Bình với đợt hai tiêu diệt sinh lực địch ở Đồng Xoài có khoảng cách
những gần một tháng.

Sau chiến thắng địch ở mặt trận Phước Long - Phước Bình, anh Lê

Trọng Tấn, anh Trần Độ được Bộ tư lệnh Miền gọi về báo cáo, tôi ở lại
hướng dẫn các đơn vị rút kinh nghiệm về tổ chức và thực hành chiến đấu.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ sắp tới sẽ làm gì, ở đâu, thì anh Tấn, anh Độ

từ Bộ tư lệnh Miền trở về phấn khởi báo tin:

- Có nhiệm vụ mới rồi! Nhưng thời gian gấp lắm, phải chuẩn bị thật

khẩn trương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.