CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 133

Đúng 9 giờ 30 phút, các hướng, các mũi đã vào hết vị trí quy định. Tất

cả đều an toàn, sung sức, đang triển khai đào công sự.

Trận đánh chưa bắt đầu mà tôi thấy niềm phấn khởi đến nhanh, cái lo

giảm đi, đầu óc thanh thản, bớt căng. Tranh thủ đi kiểm tra tình hình chuẩn
bị của một đơn vị, tôi thấy việc đào công sự còn sơ sài, giản đơn, chưa thật
nghiêm túc, thường dựa vào gốc cây to, vào những cây gỗ đổ ngang làm vật
che khuất, kế đó có hầm hố nhưng nông bờ chắn mỏng, thấp. Việc đã rồi,
không còn điều kiện để khắc phục cơ bản, tôi chỉ nhắc: việc làm này còn
sai, dễ bị địch sát thương trước khi tiến công chúng, cần tranh thủ sửa.

Ngay cả sở chỉ huy chiến đấu cũng vậy. Đặt ở sườn đồi phía trước là

không đúng (nếu là đài quan sát thì được) dễ lộ, bị địch đánh phá. Công sự
cũng sơ sài, chủ yếu dựa vào cây gỗ đổ ngang không an toàn. Tôi, anh Lê
Xuân Lựu (phó chủ nhiệm chính trị), đồng chí Diễn trinh sát của Bộ và
đồng chí liên lạc phải bắt tay vào việc cải tạo lại sở chỉ huy, trước hết là đào
hố ẩn nấp cá nhân. Qua thực tế này tôi thấy ý thức đánh phân tán, nhỏ lẻ, tự
do lựa chọn, chắc ăn thì đánh, không chắc ăn bỏ vẫn tồn tại; mặt khác cũng
do khuyết điểm của chúng tôi, việc giáo dục, hướng dẫn chuẩn bị chiến đấu
cho bộ đội chưa kỹ, chưa bao quát đầy đủ các nội dung đồng bộ của một
nhận thức về cách đánh mới.

Không gian lúc này im ắng. Căn cứ địch chìm trong màn đêm không

một động tĩnh. Tôi quay sang anh Lựu:

- Yếu tố bất ngờ như vậy là tốt.

- Vâng, đúng là như thế! - Xuân Lựu vui vẻ hưởng ứng và giơ tay xem

đồng hồ rồi tiếp. - Đã 22 giờ rồi anh ạ.

Vừa nói, Xuân Lựu vừa giơ đồng hồ sát mặt tôi để chứng minh rằng mắt

mình còn tinh.

- Anh nhìn này có đúng là kim chỉ 22 giờ không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.